Q2 - Chương 122 Luôn luôn tỏ ra mình tốt đẹp. (2)
Trần Hoạn Hải đắc ý khoe khoang:" Cha tôi nói, chuyện này phàm là người quen đều không thể ra mặt, trước tiên là xác định chắc chắn ở tòa đã, sau đó dễ thao tác hơn nhiều, thế nào cũng là bọn chúng phạm pháp, phải bỏ tiền. Nếu muốn dẹp yên chuyện này, phải bỏ tiền. Đây gọi là đuổi lợn trong ngõ, bịt cả hai đầu, bọn chúng chạy đằng trời. Kẻ nào chây ì thì trông vào anh.... Thằng nhãi Đơn Dũng đó không đơn giản, chú ý đưa ra không khác cha tôi là bao, nếu không tôi chẳng tốn công giúp cứu mấy thằng nghèo rớt kia ra."
"Ồ, ra là vậy." Sài Chiêm Sơn có thể nhìn ra kết quả của chuyện này rồi, cho dù Trần thiếu gia cầm tiền của đám thương hộ kia vẫn không khách khí moi cho hết tiền bồi thường, dù quen nhau đã lâu vẫn phải phục sự vô sỉ của hắn.
"Ồ, ra rồi kìa, hôm nay là ngày lành, ha ha ha." Trần Hoạn Hải nhìn cổng trại giam mở ra, cười chỉ:
Bên này cười, bên kia thì hỗn loạn, hai tên ngốc cao lớn chạy ra lau nước mắt nước mũi ôm lấy cha mẹ chú bác, đàm người thân nói chưa được mấy câu đã khóc rồi. Cùng một thôn, cùng một họ, một giọt máu đào hơn ao nước lã, Căn Oa và Đại Bưu thấy Thuyên Tử và Lăng Đản đi ra không mặc áo ấm mùa đông, làm người ta thương cảm, hỏi vì sao, hai tên kia ứa nước mắt, con mẹ nó, ở trong đó bị cướp mất rồi.
Đại Bưu và Căn Oa nói xin lỗi, hai tên kia đoán chừng chịu không ít khổ cực, ôm cha mẹ không khóc, ôm anh em đưa đồ ăn tới thì khóc nức nở.
"Lại đây, cám ơn Đơn Dũng đi, nếu không có cậu ấy chạy khắp nơi, chúng tôi cũng chẳng biết đi đâu mà tìm." Đại Bưu gọi Thuyên Tử và Lăng Đản, hai tên ngốc đối diện với Đơn Dũng lúng túng không biết làm sao, cha mẹ họ đã ấn đầu con xuống, khấu đầu.
"Ê ê làm gì thế, chúng ta cùng bối phận, định làm tôi tổn thọ à?" Đơn Dũng ngăn lại, biết hai tên ngốc cả đời ở trong thôn chưa trải qua bao chuyện, giờ gặp biến cố lớn như vậy, nhất định chưa kịp thích ứng, liền đỡ lên xe trước cho ấm đã:
Trên xe hai tên vừa lải nhải kể chuyện với người nhà, vừa khóc vừa ăn thịt lừa, nói hàm hồ, câu nói nhiều nhất rõ nhất là, mẹ nó, trong đó chẳng được ăn no lấy một bữa.
"Đi thôi, Tết rồi, về nhà quan trọng hơn tất cả... Về thôi." Đơn Dũng cũng bị bộ dạng thê thảm của họ làm xúc động, lên xe rồi bảo với Sử Bảo Anh:" Chị Sử, giúp tôi chúc Tết, vấn an bắc Sử nhé."
"Ừ, cậu cũng thế, giúp tôi hỏi thăm hai bác." Sử Bảo Anh lên xe, thở hắt ra một hơi, chuyện cuối cùng đã xong, lòng nhẹ nhõm không ít:
Hai xe từ từ rời đi, trong xe thò ra mấy cánh tay, vẫy rất lâu.
Qua một lúc nữa, xe kia đã mất bóng, Đơn Dũng lái xe đi chưa được một trăm mét thì đỗ lại trước một chiếc xe cảnh sát, đưa tay ra, Tư Mộ Hiền đưa cho y một cái túi giấy dày. Đơn Dũng xuống xe, mở cửa xe đối phương, ngồi ở ghế sau, không nói không rằng ném ra, Trần Hoạn Hải mở ra xem, cười ha hả:" Thống khoái lắm, tôi thích."
Bên trong túi giấy có toàn bộ văn kiện pháp luật liên quan tới quyền sở hữu thương hiệu, hợp đồng chuyển nhượng, địa CD, thậm chí có cả đơn khởi tố, làm Trần Hoạn Hải kinh ngạc:" Cái này mà cậu cũng làm rồi à?"
"Thân phận của Trần thiếu gia làm việc còn có thể thong thả, tôi thì không, phải làm nhanh gọn cho anh khỏi phải lo chứ... Trong đĩa có ảnh toàn bộ cửa hiệu, có hoa đơn thanh toán các nhà, có kết toán tồn kho." Đơn Dũng giải thích:
Sài Chiêm Sơn bất ngờ:" Đầy đủ thế, sao cậu có được mấy cái đó."
"Khó lắm sao? Tôi cho phục vụ viên 100 đồng, bọn họ kể cho tôi ông chủ bọn họ nuôi vợ bé ở đâu ấy chứ, chẳng qua cái đó không ích gì, tôi không cho vào hồ sơ thôi."
Cả ba cùng bật cười, Trần Hoạn Hải cầm hợp đồng chuyển nhượng xem, phí chuyển nhượng ghi 500 vạn, chuyển nhượng cho Cty công nghệ cao Lục Nguyên, chỉ là lật tới trang cuối chưa ký tên, mặt hắn liền trở nên khó coi:" Sao còn chưa ký, cậu có điều kiện gì nữa à?"
"Tôi phải ký trước mặt anh chứ, để anh khỏi cho rằng tôi giở trò, lỡ không phải bút tích của tôi thì sao?" Đơn Dũng thoải mái nói:
"Thành thật, rất thành thật." Trần Hoạn Hải đổi thái độ ngay, nhanh hơn lật bàn tay, giơ ngón cái lên khen ngợi:
Đơn Dũng lấy bút, ký lần lượt từng tờ, vừa ký vừa nói:" Trần thiếu gia, chuyện tiếp theo đây thì tôi không làm gì được nữa rồi, giờ chắc chắn có người nghe ngóng được tôi đã lấy được quyền thương hiệu, sau Tết tôi sẽ biến mất một thời gian. Trước khi khởi tố, tôi đám bảo không ai có thể tìm thấy tôi, tôi sẽ không tiết lộ tin tức với bất kỳ nhà nào, nếu tòa án cần tìm tôi tìm hiểu tình hình, tôi sẽ ủy thác luật sư Hứa của văn phòng luật sư Lục Châu cung cấp chứng cứ, chứng minh tính chân thực và hữu hiệu của nó. Hợp tác vui vẻ."
"Ái dà, không vui vẻ cũng không được." Trần thiếu gia cầm hợp đồng và tư liệu, rối rít đưa tay ra bắt tay với Đơn Dũng.
Đơn Dũng lại cùng Sài Chiêm Sơn hàn huyên vài câu rồi xuống xe, nhìn hai người kia hớn hở lái xe đi.
Đi rồi, đi hết rồi, mình cũng nên đi thôi, Đơn Dũng lên cái xe nát của mình, muốn hút một điếu thuốc mà sờ khắp người không có, y không nghiện món này lắm, nên không phải lúc nào cũng có trên người. Đột nhiên một bao thuốc lá đưa tới trước mắt làm Đơn Dũng ngạc nhiên, vừa rút ra một điếu thì Tư Mộ Hiền đã thuận tay châm lửa cho y, rồi tự nuốt mây nhả khói, còn thuần thục hơn Đơn Dũng.
"Hả, sao cậu cũng học được thói xấu này rồi?" Đơn Dũng ngạc nhiên, trước nay Hiền đệ luôn giữ mình, trừ bủn xỉn chút thì không hề có tật xấu nào cả:
"Buồn chán, trống rỗng, lại còn làm công tác văn tự, cho nên hút." Tư Mộ Hiền lại rít thật sâu một hơi, hồi lâu không nhả khói ra, giữ thứ độc hại đó trong khoang miệng, không khó để thấy cuộc sống của hắn chẳng như ý:" Anh đừng hỏi vì sao, em không nói với anh đâu."
Dù không nói Đơn Dũng cũng biết phần nào, mỉm cười gẩy tro thuốc:" Được, không hỏi, hút đi... Lý tưởng và hiện thực chênh lệch thật lớn nhỉ, vốn nghĩ tốt nghiệp rồi ra ngoài kia có thể theo đuổi sự nghiệp to lớn, ai ngờ chỉ làm mấy việc ăn chơi. Hiền đệ, anh và Đại Bằng thì vốn đã thế rồi, cậu chẳng lẽ cũng bất đắc chí sao?"
"Lớp chúng ta, à không, sinh viên tốt nghiệp toàn trường khóa này, chỉ có anh và Lôi ca là hạnh phúc nhất thì có." Tư Mộ Hiền hâm mộ:
Đơn Dũng nhận ra đôi mắt Hiền đệ thâm thúy và phức tạp hơn trước kia, luận tâm tư, y không bằng tên tú tài chua lè này:" Càng theo đuổi nhiều, càng khó thỏa mãn thôi."
"À phải rồi lão đại, anh kéo em đi làm lao lực miễn phí, hết chụp ảnh lại mua chuộc nội gián, tốn công tốn sức như vậy lại làm nền cho người khác, em còn thấy tiếc. Lúc em làm cái thương hiệu kia cho anh không ngờ giá trị của nó tới 500 vạn." Tư Mộ Hiền tiếc rẻ:
"Anh không tin cậu không nhìn ra, đó chỉ là con số thôi, anh có được đồng nào đâu." Đơn Dũng chẳng tỏ ra tiếc nuối:
"Đương nhiên em nhìn ra, anh đang chơi trò xua hổ nuốt sói, nhưng em thấy anh chơi có vấn đề, hai nhà đó đều gốc to rễ sâu, hơn nữa vốn là quan hệ hợp tác. Chẳng may đòi bồi thường không có kết quả, hai nhà đó vẫn duy trì quan hệ, khi đó anh sẽ dẫn lửa thiêu thân đấy." Tư Mộ Hiền nhắc, xem ra rèn luyện nửa năm, trưởng thành hơn nhiều:
"Giỏi, chỉ có thế cậu đã nhìn thấu kế hoạch của anh, tiến bộ lớn." Đơn Dũng xuýt xoa khen ngợi:" Cậu nhìn ra quan hệ được mất trong đó, bất kể là hợp tác hay đồng minh, hoặc quy tắc ngầm gì đó, hai nhà kia đều ở trạng thái cân bằng... Cậu biết thứ gì phá vỡ được cân bằng đó không?"
"Dục vọng." Tư Mộ Hiền đáp không nghĩ:
"Ừ, nói đơn giản là lòng tham." Đơn Dũng nổ máy:" Một đám khốn kiếp mặt dày vô sỉ, hẹn hạ dơ dáy, chỉ cần ngửi thấy mùi tiền là bọn chúng nhào tới cắn xe thôi, tiền bẩn chúng còn dám lấy, huống hồ là chuyện quang minh chính đại."
"Sao em nghe thấy giống anh thế?" Tư Mộ Hiền hạ thấp lão đại:
"À đúng, con người đều có lòng tham mà, nhưng có một điểm anh khác bọn họ."
"Khác gì?"
"Mặc dù thân thể anh chìm đắm trong dục vọng, nhưng linh hồn anh vẫn hướng về phía cao thượng... Nghe đã có chút văn hóa chưa?"
Trong xe tức thì có tiếng sặc khói ho khù khụ, tiếp đó lại là tràng cười vang.