← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 125 Phong vân bất ngờ thật dữ dội. (1)

Bây giờ tòa tuyên án, mời đứng dậy..."

Quan tòa gõ búa, quá trình xét xử kéo dài gần một tuần đã kết thúc, mọi người lần lượt đứng lên. Đào Thành Chương thở hắt ra một hơi, thua kiện là cái chắc, nhưng thua một cách uất ức, thua tới không có một cơ hội biện bác, ông ta luôn cho rằng Đơn Dũng không dám kiện đâu, sự thực đúng là y không dám kiện, nhưng không ngờ được là y lại để người khác kiện.

" Người khởi kiện công ty Lục Nguyên, bị cáo là cửa hiệu số 19 đường Lộ Hoa, số 137 đường Thắng Lợi, số 21 đường Anh Hùng...  Tổng cộng mười chín cửa hiệu, mời nghe phán quyết... Công ty Lục Nguyên đã đăng ký quyền sở hữu thương hiệu, bản tòa sau ki thụ án, dựa theo quý định pháp luật, tiến hành công khai xét xử, Người ủy nhiệm Hạ Vĩ và Khâu Chí Quốc, Lý Mân Liên tới tham gia tố tụng, mười tám nhà khác nhận được giấy gọi của tòa, nhưng vắng mặt không có lý do chính đáng..."

Chuyện vắng mặt nhiều bị cáo như thế ngay cả quan tòa đọc phán quyết cục tỏ ra khó chịu, dừng lại nhìn ghế bị cáo, tiếp tục đọc quá trình xét xử. Sự thực đơn giản rõ ràng, Cty Lục Nguyên có quyền sử dụng thương hiệu, còn bị cáo ngay cả tới phản biện cũng từ bỏ, thế thì phán quyết ngả về một bên là cái chắc, luật sư bên bị cáo lúng túng đứng đó như biến thành trò hề.

" Dựa theo điều thứ tư, điều 134, Quy tắc dân sư, dựa theo mục thứ hai điều năm hai Luật thương  hiệu. Tòa phán quyết như sau, một, tất cả các bị cáo lập tức ngừng sử dụng thương hiệu Thịt lừa ngâm Hưởng Mã Trại; hai trong vòng mười ngày từ khi phát quyết sinh hiệu lực, bị cáo 13 đường Lộ Hoa đền bù cho nguyên cáo tổn thất 330 vạn tệ tổn thất kinh tế, bị cáo 137 đường Thắng Lợi bồi thường 95 vạn... Ba, từ ngày phán quyết phát sinh hiệu lực, bị cáo công khai xin lỗi hành vi xâm phạm bản quyền, tiêu từ ảnh hưởng, nội dung xin lỗi do tòa án thẩm hạch.  Quá hạn không chấp hành tòa sẽ đăng nội dung chủ yếu phán quyết trên Nhất báo Lộ Châu, chi phí do bên bị cáo chi trả; bốn bác thỉnh cầu tố ục khác của Cty Lục Nguyên."

Phán quyết dài dằng dặc, mỗi lần đọc tới một con số bồi thường là mí mắt ông ta giật một cái, từ cao nhất 330 vạn tới 45 vạn, lúc này nhìn nụ cười trên mặt mỹ nữ áo đỏ, ông ta ngửi thấy mùi âm mưu.

Tuy không biết âm mưu này thế nào, nhưng ông ta biết thằng con bảo bối của Lão Tiền chống không nổi.

Rời tòa, tiễn Phương Vạn Long đi trước, Đào Thành Chương và Tôn Tồn Trí qua về nhà hàng Lư Nhục Hương, tại đó gặp Tiền Trung Bình đã sốt ruột đợi sẵn từ trước. Cả ba lại đóng cửa phòng bàn bạc, cuối cùng ra quyết định, phải nói chuyện với Đơn Dũng lần nữa, mặc dù y đã chuyển quyền sử dụng cho người khác, không có nghĩa là y không còn liên quan nữa.

Ít nhất thông qua Đơn Dũng có thể biết y bán thương hiệu cho ai, tốt nhất có thể đạt được hòa giải ngoài tòa.

Tiền Mặc Hàm lần nữa được phái đi làm sứ giả, hắn rất miễn cưỡng lên đường, tới Hưởng Mã Trại mới biết Đơn Dũng không có nhà, y đi mấy ngày rồi ….

Tin tức này làm bộ ba kia bắt đầu mất ăn mất ngủ.

"Lão Đào, ông làm sao thế, chẳng mấy khi ở nhà ăn cơm, sao vậy, không hợp khẩu vị à?" Bà Đào nhìn thấy chồng đang ăn thì đặt đũa xuống trầm tư thì hỏi:

Không phải một lần xảy ra chuyện này nữa, mà là nhiều lần rồi, bà Đảo hỏi, Đào Thành Chương cứ như không nghe thấy, ngửa đầu ra sau suy nghĩ. Bà Đào lại nhìn con gái, Đào Thiên Hạc lè lưỡi làm mặt quỷ, bà tức giận cằn nhằn:" Hai cha con ông càng ngày càng giống nhau rồi, một thì coi nhà như nhà trọ, một thì bỏ nhà ở đó ra ngoài ở, tôi đã già cả lẩn thẩn đâu để cha con ông ghét thế rồi... Chẳng mấy khi cả nhà đầy đủ mà ăn bữa cơm không yên, biết thế về nhà làm cái gì, cha con ông ăn luôn ở nhà hàng đi, tôi đỡ phải rửa bát."

"Mẹ, cha có tâm sự mà." Đào Thiên Hạc nói đỡ cha mình một câu, từ nhỏ cô đã thân với cha hơn mẹ rồi:

"Vậy con thì sao? Cũng có tâm sự à, mười ngày nửa tháng không thấy cái mặt đâu, đi biền biệt." Bà Đào chuyển hỏa lực sang con gái, giọng điệu nghi ngờ:" Tiểu Hạc, không phải con đá Văn Kiệt rồi, chuẩn bị đổi bạn trai đấy chứ?"

"Hả? Mẹ, chuyện đó ở đâu ra thế?" Đào Thiên Hạc giật mình, trong lòng hình như đúng là có ý này:

Hiểu con gái còn ai hơn mẹ, bà Đào nheo mắt nhìn con gái một lượt:" Cứ nhìn thời gian qua con ăn mặc đẹp đẽ như vậy là mẹ biết con phơi phới trong lòng ra sao rồi, không phải mẹ can thiệp vào đời tư của con, nhưng để chồng tương lai của con biết con có nhiều tình sử như thế, gia đình sẽ không hài hòa đâu. Mẹ thấy Văn Kiệt không tệ, hiền lành hiệu chuyện, tuy gia cảnh hơi kém, nhưng nhà ta không bận tâm chuyện đó, chỉ cần nó một lòng với con, con phải biết trân trọng."

Đào Thiên Hạc bực bội cắm đũa vào bát lườm mẹ như kẻ thù.

Bà Đào mắng:" Nhìn cái gì mà nhìn, thời cao trung đã yêu sớm, đều do cha con chiều."

"Cha, cha xem đi, cái nhà thế này con còn về được nữa không?" Đào Thiên Hạc đùng đúng nổi giận gọi cứu binh:

Đào Thành Chương lúc này mới sực tỉnh, nãy giờ ông có để ý đâu, coi là hai mẹ con khắc khẩu như thường ngày, một bên thì khuyên vợ, một bên dỗ con, ở chuyện này ông ta là người chồng, người cha chu đáo thành công, chỉ vài lời đã hóa can qua thành bạch ngọc.

Bà Đào lòng còn nghi vấn, hỏi:" Lão Đào, có phải chuyện thương hiệu không? Phán rồi à?"

"Ừ, phán rồi."

"Thế còn lo gì nữa?"

"Hai cửa hiệu tổng cộng bồi thường 620 vạn."

"Thì cũng phải có mới bồi thường chứ, cửa hiệu đó đáng là bao, để làm Tiểu Mặc phá đi."

Đào Thành Chương cười không nói, phán quyết này vượt quá năng lực tiếp nhận rồi, nếu là một phần mười còn miễn cương tiếp nhận, chứ khoản tiền này, cược cả hai cửa hiệu vào vẫn không đủ.

Nhưng con gái nhìn ra cha con tâm sự khác:" Cha, bọn họ gây khó dễ cho cha rồi à?"

"Lạ là ở chỗ này." Đào Thành Chương lẩm bẩm:" Phán quyết đưa ra ba ngày rồi mà chẳng có chút động tĩnh nào."

"Có lẽ là chỉ muốn tạo thanh thế thôi, cùng lắm họ hạ biển của chúng ta rồi tự treo biển kinh doanh." Đào Thiên Hạc đưa ra một khả năng:

Đào Thành Chương suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:" Không đâu, vụ này tiền luật sư cũng mấy chục vạn, phí công như thế chẳng bằng bỏ ra quảng cáo. Bọn họ không chịu bỏ qua đâu... Phải rồi, Tiểu Hạc, không phải con quen mấy người bạn của Đơn Dũng à, cái thằng đó đi đâu rồi, sao lâu rồi chẳng có tin tức gì?"

"Đi du lịch rồi ạ." Đào Thiên Hạc biết hành tung của Đơn Dũng, thậm chí cô cho rằng y đang cố gắng né tránh khả năng hai nhà có thể xảy ra xung đột, vì thế lòng rất cảm động:

"Du lịch à?" Đào Thành Chương lần nữa đặt đũa xuống, ông ta cảm giác đây là chuyện ít có khả năng nhất, vậy mà lại xảy ra rồi:

Nghĩ không ra, bữa cơm lại tiếp tục trong tiếng cằn nhằn của bà Đào, hai cha con tạm gạt bỏ tâm sự chuyên tâm bữa cơm, nói vài chuyện vui vẻ, thay đổi không khí.

Cuối bữa có điện thoại, Đào Thành Chương lấy ra xem, là Tiền Hàm Mặc, còn chưa kịp hỏi chuyện gì, bên kia đã thất thanh cầu cứu.

"Chú Đào, hỏng rồi, chọc vào XHĐ rồi, mấy nhà bị người ta tới kiếm chuyện rồi."

Ông Đào bỏ ngay đũa xuống chạy đi.

Xã Hội Đen?

Đối với Đào Thành Chương mà nói, đây là khái niệm mơ hồ, sống nửa đời người, trừ thời Cách mạng văn hóa ra, ông ta chưa từng trải qua chuyện đao kiếm. Nếu là XHĐ cấp độ sơ cấp thì chính là đám bảo kê thịt, bảo kê rau, bảo kê hoa quả lũng đoạn ngành nghề, nhưng như thế chưa tính là XHĐ. Nếu tính thì Đào Thành Chương thấy mình cũng là XHĐ rồi, không phải muốn làm XHĐ, mà xã hội này đen tối như thế, cạnh tranh đàng hoàng không nổi.