← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 126 Phong vân bất ngờ thật dữ dội. (2)

Đào Thành Chương không kịp trả lời vợ, con gái gọi phía sau, ông ta đợi đối phương tới, chỉ cần giáp mặt là có cơ hội giải quyết, chỉ không ngờ là XHĐ.

XHĐ à, đây không phải là tầng cấp mà ông ta nghĩ tới, thằng béo con Lão Tiền là loại chỉ biết moi tiền chơi gái, làm việc ít dùng não, chắc là không phải đâu. Cùng lắm là mấy trò thương hộ hay dùng, thuê vài thằng lưu manh tới dọa dẫm phá phách, thế thì Đào Thành Chương lại mong chuyện lớn lên, càng loạn càng tốt, biến nguyên cáo thành bị cáo thì càng dễ xử lý.

Vội vàng lái xe tới cửa hiệu đường Tử Phòng cách nhà gần nhất, trên xe gọi điện thoại cho Tiền Mặc Hàm, cửa hiệu này ở ngay đầu đường, hình như chẳng có động tĩnh gì, trừ ngoài cửa đỗ vài cái xe. Thằng nhãi Mặc Mặc đó chẳng biết là chạy đi đâu rồi, nửa ngày trời chưa tới, Đào Thành Chương lớn gan đi tới, chủ cửa hiệu là Trương Quảng Lượng, hiệu không lớn, ông ta nhớ là phán bồi thường 35 vạn, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng tranh cãi.

"Phán thì phán, chúng tôi còn phải kháng cáo chứ."

"Có kháng cáo thì kết quả cũng vậy thôi, ông chủ Trương cần gì chứ?"

"Thế nào cũng phải cho người ta thử chứ?" Chủ hiệu giọng điệu tỏ ý đồ chây ì thấy rõ:

"Thấy quan tài rồi mới đổ lệ, không phải là càng thêm khó chịu sao?" Lời đối phương rõ ràng có hàm ý:

Đào Thành Chương trầm mặc, khẩu âm không phải là người bản địa, chẳng lẽ XHĐ bên ngoài nhảy vào? Những cửa hiệu kinh doanh ở Lộ Châu này, có nhà nào không phải dân bản địa mang ba phần tính thổ phỉ đâu, sao chịu đựng người ngoài gây hấn.

Quả nhiên giọng chủ hiệu lớn lên:" Nói gì thế hả, định dọa ai, tòa án tới lão tử còn đéo coi ra gì, bọn mày là cái lông lừa gì? Muốn tiền không có, muốn mạng có đây, có giỏi thì bọn mày đốt cái cửa hiệu này đi... Mày dám đốt thì tao không dám quịt mày đâu."

Đào Thành Chương mỉm cười, đây chính là kết quả mà ông ta đang mong đợi, hiện giờ các vụ án kinh tế, chuyện chây ì quịt tiền không trả đầy ra đó, huống hồ là đói người ta trả tiền phạt. Bên trong cương rồi, Đào Thành Chương định đi vào, không ngờ bị người giữ lại, là Mặc Hặc, thằng béo đó xuỵt một tiếng, bảo chú Đào đừng vào. Lát sau người đòi tiền nhỏ giọng nói gì đó rồi đi ra, là hai chàng trai đầu mái bằng đeo kính, gọn gàng điển trai. Có điều vừa ra ngoài, bên trong ném ra một cái đĩa, vỡ đánh xoảng, kèm theo đó là tiếng chửi của bà chủ.

"Mặc vest đeo cái kính râm thì ghê gớm lắm à, dọa ai chứ?"

Hai chàng trai kia không ngờ nhẫn nhịn rất tốt, không nói gì cả, lên xe đi mất.

Lúc này chắc chắn chủ hiệu đang đầy một bụng tức, Đào Thành Chương chẳng dại mà vào cho người ta trút giận, xoay người đi luôn, vừa đi vừa hỏi Tiền Mặc Hàm:" Cháu làm ầm lên cái gì thế, cái gì mà XHĐ chứ, người ta còn văn minh hơn cháu nhiều đấy... Gì thế, lại uống rượu à? Cháu thật là, giờ mới là buổi trưa thôi mà."

"Uống một chút ạ." Mặc Mặc béo rõ ràng hơi líu lưới chứng tỏ uống không ít, từ nhỏ hắn luôn bị chú Đào mắng, nhưng cũng là người túc trí đa mưu nhất nên hắn gặp chuyện hay tìm hỏi ý kiến:" Không phải đâu chú Đào, cháu thấy, thấy, ai chẳng biết người Lộ Châu chúng ta ngang, người làm ăn ở Lộ Châu lại càng ngang ngược..."

"Đi đi, nói cái gì thế hả?"

"Chú đừng không tin, chú nghĩ xem, biết chúng ta khó chọc vào, vậy mà người ta còn tới, lại chẳng phải người bản địa, chú nói xem không phải XHĐ có dám tới không? À, mà chú thấy bọn họ lái xe gì?

Đào Thành Chương khựng người lại, nhớ ra, đó là một chiếc Lexus SUV, loại xe này không có mấy ở thành phố tuyến 2 như Lộ Châu, đi xe này đòi mấy chục vạn thì đúng là không tương xứng.

"Bọn họ đi ba xe, bảy người, toàn là xe nhập khẩu cấp E thôi, còn đắt tiền hơn xe của chú, cháu thấy không bình thường. Có phải sắp xảy ra chuyện không ạ, chú Đào, cửa hiệu ở đường Lộ Hoa do cháu đeo danh ông chủ, nếu chúng tới tìm cháu thì sao?" Mặc Mặc béo mồm đầy hơi rượu, nói không sõi, chắc là bị tình cảnh này làm chột dạ rồi. Chọc vào ai không đáng sợ bằng không biết chọc vào ai, thế mới chột dạ.

"Bọn chúng đã làm những gì?"

"Không làm gì cả, chỉ lấy giấy phán quyết ra đòi bồi thường, nói là người Cty Lục Nguyên."

"Tới mấy cửa hiệu rồi?"

"Bảy cái rồi, chúng chia ra ba đường, không làm gì cả, chỉ thông báo thôi."

"Tới cửa hiệu đường Lộ Hoa chưa?" Đào Thành Chương đi tới trước xe mới quay đầu hỏi:

"Lạ là ở chỗ này, hai cửa hiệu nhà chúng ta ở gần mà không ai tới." Mặc Mặc béo hoang mang:

"Đi thôi, lên xe chú, tới đường Thắng Lợi xem sao, điểm tiếp theo của bọn chúng nhất định ở đó."

Đào Thành Chương lên xe, Mặc Mặc béo bước chân loạng choạng lên theo, xe quay đầu tới cửa hiệu Lão Từ ở đường Thắng Lợi.

Lão Từ tên là Từ Tiến Nguyên, từ cầm dao xẻo thịt thành mở hiệu bán thịt, từ Tiểu Tử thành Lão Từ, ở thành phố kiếm được tài sản trăm vạn là đáng kể rồi, ít nhất mấy chủ sạp thịt trên con đường mấy trăm mét này không ai dám tranh ăn với Lão Từ là minh chứng. Khi danh tiếng thịt lừa Hưởng Mã Trại lên cao, Lão Từ nhân cơ hội nhảy vào, thậm chí còn tiếp xúc với Đơn Dũng nhập hàng từ y, có điều lòng tham con người không dễ thỏa mãn, thấy bán quá tốt, ông ta bắt đầu sinh tâm tư méo mó, trộn lẫn thịt nơi khác vào, thế là lợi nhuận càng cao. Về sau dứt khoát treo biển Hưởng Mã Trại luôn.

Đường Thắng Lợi cách khu phong cảnh miếu Thành Hoàng không xa, không ít người nghe danh mà tới bị cửa hiệu này lừa, lâu dần Lão Từ vì trí kế của mình mà thường đếm tiền cười trộm.

Lúc này biển hiệu đã thay đổi, từ lúc tòa ra phán quyết, ông ta đổi thành biển hiệu cũ "Thịt ngâm Lão Từ".

Hai chàng trai đi vào, khách sáo vài câu, giới thiệu mình là người của công ty Lục Nguyên, đưa giấy phán quyết cho Lão Tử, hỏi:" Ông Từ định giải quyết thế nào?"

Lão Từ ít nhiều đã có chuẩn bị, cửa hiệu mấy chục mét vuông xếp 20 cái bàn, giữa trưa chỉ có mười người, toàn bộ giày ống cao, tay cho vào ống tay áo, nhìn là biết chuẩn bị đánh nhau. Có điều thật thất vọng, người tới lại là hai thanh niên lịch sự.

Cứ tưởng tới đòi tiền phải là loại đầu trâu mặt ngựa ghê gớm thế nào chứ, không ngờ lại là hai thằng mặt trắng, gày gò nhỏ nhắn không so được với người Lộ Châu cao lớn, chả có tí sức uy hiếp nào. Lão Từ cầm giấy phát quyết khịt mũi ném đi:" Bọn mày mù à, đây là hiệu thịt ngâm Lão Từ, Hưởng Mã Trại là cái mẹ gì, chưa bao giờ nghe thấy."

"Ông chủ Từ, phán quyết của tòa án không sai được, ông chối không giải quyết được vấn đề đâu." Chàng trai đối diện nói rất lịch sự:

"Mới mẻ thật, nghe nói người cầm dao dọa người ta, chưa thấy ai lấy giấy tòa ra dọa." Lão Từ trề môi, từ gian thương biến thành lưu manh, đám lưu manh mời tới cười hô hố thô bỉ:

Chàng trai còn lại trịnh trọng nói:" Ông chủ Từ, chúng tôi tiên lễ hậu binh, nếu ông không khiếu nại cũng không bồi thường trong thời gian quy định, hậu quả tự chịu."

"Bọn mày mà còn tới nhiễu loạn chuyện kinh doanh của tao, hậu quả cũng tự chịu, có tin tao cũng khiến bọn mày bồi thường 90 vạn không? Xéo!" Lão Từ trừng mắt lên, ỷ vào mình đông người đe dọa:

Hai chàng trai kia cũng bị lão già lưu manh làm tức giận, người cao hơn không phải loại dễ bắt nạt, bỏ lại một câu:" Được, chúng tôi xéo, tới lúc nhận hậu quả, đừng trách tôi không nhắc. Đi..."

Vừa mới đi thì uỳnh một tiếng ngay bên cửa hiệu, đúng với uy hiếp, hậu quả tự chịu.

Mười mấy người trong hiệu giật nảy mình đứng lại, xe cộ đi trên đường giảm tốc độ, hoảng nhất là Lão Từ rồi, nghĩ tới cái gì vội vàng chạy ra cửa, mặt mày đau khổ ngồi bệt xuống đất vỗ đùi, mắt trợn muốn toét ra nhìn hai người đòi nợ như thâm thù đại hận.