← Quay lại trang sách

Q3 - Chương 127 Phong vân bất ngờ thật dữ dội. (3)

Giỏi, được lắm, dám làm nổ xe của tao, con mẹ chúng mày hôm nay chưa xong đâu, bọn mày, đánh chết mẹ chúng nó."

Lão Từ vừa hô một cái, mười tên lưu manh xông tới, hai thanh niên đòi nợ thấy tình thế không ổn, đám lưu manh kia đã có kẻ rút dao trong ống tay áo ra, sợ hãi bỏ chạy. Lão Từ thò chân gạt, tóm lấy một người, người còn lại lao qua ông ta, đám lưu manh ùa tới truy đuổi, tức thì thành hỗn chiến.

Mé trái cách cửa hiệu không xa, một chiếc Volkswagen Passat đang bốc khói đen, tiếng nổ ở đó truyền ra, quần chúng vây quanh xem không dám tới gần, đã có người gọi điện báo cảnh sát. Cái xe mới mua của ông chủ Từ nổ rồi, nói xem người ta có nhịn nổi không?

Đánh nhau rồi, náo nhiệt rồi, thanh niên bị ấn xuống trước cửa vừa định giải thích không phải tôi làm, chúng tôi vừa tới Lộ Châu, không ngờ ăn vài cú đấm không nói ra nổi. Xe bị nổ rồi, Lão Từ mất lý trí, chỉ huy người đánh thật mạnh. Người còn lại không cắt đuôi được đám truy đuổi, chạy thẳng tới chốt giao thông, xô cửa xông vào:" Anh cảnh sát, cứu tôi với, có người chém tôi..."

Cảnh sát giao thông quay đầu nhìn, cảnh chém giết trên đường phố biến mất nhiều năm ở Lộ Châu xuất hiện, bốn năm tên lưu manh cầm dao xông tới, CSGT cũng khiếp hãi, bỏ luôn chức phận, có chân chạy.

Người đòi nợ miệng đắng nghét, con mẹ nó, gặp chuyện cánh sát còn nhát gan hơn mình, lại ra sức chạy, may mà nghe thấy tiếng còi cảnh sát, mừng rỡ chạy ra đường, chặn xe cảnh sát, chỉ phía sau:" Cảnh sát, cứu tôi, có người truy..."

Chưa nói hết đã ngẩn ra, đám kia nghe thấy tiếng còi cảnh sát đã biến mất sạch rồi còn đâu.

Vừa truy sát giữa đường lại có nổ xe, đường Thắng Lợi hôm nay náo nhiệt rồi, Đào Thành Chương lái xe tới hiện trường thì cảnh sát vừa lập tuyến cảnh giới. Thanh niên vừa nãy còn lịch sự nho nhã khí chất bất phàm đã mặt mày biến dạng, máu me be bét ngồi ghế sau xe cảnh sát, Lão Từ và đám lưu manh dứt khoát nói người đòi nợ phá xe mình. Mấy chục người vây quanh mỗi người nói một câu, dân cảnh không biết nghe ai.

Lại một lúc sau đội chống bạo động của cục công an thành phố xuất hiện, đội mũ sắt che khiên bao vây hiện trường, không biết cấp nào hạ lệnh, khống chế toàn bộ nghi phạm ở hiện trường. Vì thế từ người đòi nợ lẫn con nợ đều bị giữ trong hiệu thịt ngâm, cảnh sát mỗi lúc một đông. Lão Từ biết chuyện bị làm lớn rồi, không dám to mồm nữa, thấy người đòi nợ bị đánh thảm, mấy thằng lưu manh lén lút ném hết vũ khí đi.

"Ôi mẹ nó chứ, cả lựu đạn cũng dùng luôn rồi." Tiền Hàm Mặc ở trong xe nhìn từ xa, sợ tới tỉnh rượu:

"Đúng là muốn tiền không muốn mạng." Đào Thành Chương sợ tới toát mồ hôi lạnh, chuyện này mà do đám đòi nợ gây ra thì không sống nổi nữa rồi:

Chuyện đã hoàn toàn vượt tầm khống chế, Đào Thành Chương vỗ chán chan chát, không hiểu sao chuyện lại thành ra thế này, hối hận vô cùng, nếu bỏ tiền ra mua lại thương hiệu này thì tốt rồi, không cần nơm nớp lo sợ như thế nữa.

Chuyện không dự liệu được còn nhiều lắm, một đội cảnh sát vũ trang xông vào cửa hiệu Lão Từ, người đi đầu chỉ ông ta và đám lưu manh:" Bắt hết!"

"Này, này, chuyện gì thế, tôi là người bị hại." Lão Từ cuống lên la hét, nhìn thấy vị đồn trường đồn công an gần đó, đồn trưởng kia quay đầu đi vờ không quen:

Đứng đầu cảnh sát vũ trang mặt lạnh như tiền:" Vụ nổ không có sức sát thương, chúng tôi hoài nghi các người cố tình gây sự cố để đánh người... Còn mấy kẻ đuổi theo chém người đâu, tên là gì, ở đâu, ai khai ra coi như lập công chuộc tội."

Đám Lão Từ sợ toát mồ hôi, bị đưa lên xe, lúc này đội chống bạo động đã rút, chiếc Passat chẳng làm sao, dưới xe sót lại món đồ chơi, không có vật phẩm nguy hiểm nào khác.

Có điều tin đồn xe của Lão Từ bị gài lựu đạn đã được đám đông thêm mắm thêm muối truyền khắp nơi như ôn dịch.

………. ………..

"Bà béo, nghe thấy chưa, tôi chỉ nói một lần thôi, con trai bà Diệp Lộ Minh ở trong tay chúng tôi, người của chúng tôi tới lấy tiền, bà mà quịt, cẩn thận tôi gửi cho cái chân cái tay về đấy."

Điện thoại cúp rồi, bà Diệp bán thịt lừa ở đầu đường Hoàn Đông sợ tới thịt mỡ trên mặt rung lên, con trai họ Diệp, theo họ bà ta, người biết không nhiều. Đột nhiên có cuộc điện thoại đe dọa, cho dù có không tin thì trong lòng cũng hoảng lắm, đang định tìm chủ nhiệm lớp hỏi thì đột nhiên có hai người mặc vest, đeo kính đen đi tới cái xe bà ta dùng làm cửa hiệu di động.

Nói tới là tới ngay rồi.

Làm ăn trên đường, các loại ăn quịt, thu phí bảo hộ, quỹ từ thiện đều tiếp đãi không ít, loại này nhìn một cái biết ngay không phải người ăn cơm nhà nước. Bà Diệp lửa giận ngút trời, đúng lúc này có điện thoại, của Triệu Toàn, cái lão ria con kiến thích nói lời tục tĩu trêu ghẹo bà ta, nhưng hôm nay không phải trêu ghẹo, bên kia thấp giọng nói:" Chị Diệp, cẩn thận đấy, có người đặt thuốc nổ dưới xe Lão Từ, nổ uỳnh một cái, thiếu chút nữa mất mạng đấy... Đám người đòi nợ đó tàn nhẫn lắm, ngàn vạn lần đừng chọc vào chúng, sớm đóng cửa đi... Tôi đóng cửa đi trốn một thời gian đây."

Cú điện thoại này không khác gì cũng gài luôn thuốc nổ vào người bà Diệp, hai mắt phun lửa nhìn người đang tới, ngày càng lo con trai xảy ra chuyện, mà nguồn cơn là ở kẻ trước mặt. Điện thoại vừa bỏ xuống lại có cuộc điện thoại khác, vừa nhận máy đã nghe thấy giọng người lạ:" A lô, tôi là người ban giáo vụ trường Nhị Trung, bà là Diệp Vũ Phân mẹ của em Diệp Lộ Minh lớp 373 phải không, hôm nay em ấy không đi học... A lô... A lô..."

Giới hạn rồi, cơn điên của bà Diệp gần tới giới hạn rồi, đúng lúc ấy hai thanh niên đứng lại trước mặt bà Diệp, một người đưa phán quyết của tòa ra:" Bà là Diệp Vũ Phân phải không, tòa án phán quyết bà kinh doanh trái phép thương hiệu thịt ngâm Hưởng Mã Trại, phải bồi thường cho chúng tôi 65 vạn, bà nói sao đây?"

Bà Diệp nghiến răng ken két:" Mày nói xem."

"Thiếu nợ trả tiền, còn cần chúng tôi nói à, đừng hi vọng chây ì mà qua được, bà mà quịt, hậu quả tự chịu." Người còn lại nói nhẹ nhàng, nhưng ngôn từ không hề khách khí:

"Trả con mẹ mày ấy." Bà Diệp thình lình ra oai, di động ném vù ra, khoảng cách gần như thế, người vừa nói á lên che mắt, người còn lại chưa kịp phản ứng thì có một cánh tay tóm cổ ấn xuống quầy. Bà béo này cực kỳ hung hãn, dao thái thịt dí ngay vào cổ:" Dám bắt nạt bà à, con trai tao đâu, con trai tao đâu?"

"Có gì từ từ nói, bà Diệp, đừng kích động, buông anh ấy ra..." Người còn lại tay ôm che mắt, tay giơ lên biểu thị không có ác ý:

Nhưng bên ngoài có mấy kẻ có ác ý xông tới, đập rầm rầm xe hàng:" Mụ béo, thả anh em tôi ra, có tin chúng tôi xin tí máu của con mụ không?"

Choang, cửa kính vỡ cả mảng lớn, bà Diệp thúc một phát vào hạ bộ người trên quầy trút giận, tiếp đó la hét xông ra, người đòi nợ trông thấy cảnh ấy dựa sát tường né tránh. Bà Diệp xông ra ngoài, mấy tên đập cửa kính chui hết vào một cái xe van nhỏ chạy mất, bà Diệp đuổi hồi lâu nhớ ra trong xe còn hai tên đồng bọn, thế là chạy về, phát hiện một tên dìu tên khác xuống xe, quát:" Chúng mày chạy đâu."

Mẹ ơi, người kia sợ quá, vứt luôn đồng bọn bỏ chạy.

Thế là một người chạy một người đuổi, xung quanh còn không ít kẻ  hiếu sự reo hò, toàn là tiểu thương buôn bán quanh đây nên nhiều người biết bà béo vỗ tay:" Diệp thổ phỉ cố lên, chém chết hắn."

Không phải là xúi giết người, mà là cảnh tượng này trông hấp dẫn quá, bà béo cầm dao sáng loáng vừa đuổi vừa quát tháo, bộ dạng tựa sói mẹ điên cuống, phía trước ôm đầu chạy như chuột. Đánh chết cũng không ai tin bà béo chạy nhanh thế, vậy mà bà ta đuổi không tha, mấy lần suýt bị tóm áo.