Q2 - Chương 129 Phong vân bất ngờ thật dữ dội. (5)
Đầu con phố cách cửa hiệu đường Lộ Hoa không xa, một con phố hẹp dẫn tới nhà máy Lộ Hoa cũ, đồn công an Tây Uyển nhận được điện thoại tới hiện trường ngớ ra, sau đó cười như điên.
Một tên béo chân tay ngắn ngủn nấp sau thùng rác bên đường, đang rên hừ hừ, quần bị tụt một nửa, cái mông trắng hếu chổng lên trời giờ đỏ dừ, chắc là ai đó đánh cho, còn hẳn một đống dấu tay. Người đó thấy cảnh sát thì hét lên như lên cơn thần kinh:" Lựu đạn, lựu đạn, chú cảnh sát mau cứu cháu."
Hả?" Lựu đạn, hai vị cảnh sát vừa nghe thế phản ứng đầu tiên là nhảy ra đằng sau, nhìn tên béo đó mỗi tay cầm một quả lựu đạn thì quát:" Không được nhúc nhích."
May mà hai vị này có kiến thức cơ sở, kim chưa kéo, chốt an toàn vẫn còn, một người đi lên đoạt lấy lựu đạn trong tay tên béo, phì cười:" Đây là đồ chơi trẻ con, người anh em, trong đây chắc nhét cái gì cho nặng thôi, có lựu đạn nào lại làm bằng nhựa chứ?"
Hả? Mặc Mặc béo trố mắt, mình phơi mông chổng lên trời không dám đứng dậy là vì lựu đạn giả à?
Người vây quanh nghe cảnh sát nói thế thì cười nghiêng ngả, dân cảnh đỡ Mặc Mặc béo đứng lên, quần tụt ngay xuống, cái không nên nhìn cũng thấy hết rồi, đám đông cười càng tợn. Mặc Mặc béo lại muốn khóc:" Bắt, bắt nạt người ta quá, quá lắm rồi.... Mẹ nói, chẳng qua chỉ nợ chút tiền thôi, có cần bắt nạt người ta thế không?"
Hắn vừa khóc vừa kéo quần lên, trả lời cảnh sát đầu đuôi câu chuyện, buổi trưa lái xe về cửa hiệu, khi đi qua khu nhà máy cũ Lộ Hoa thì có đội xe đạp phóng ra, đeo kính chắn gió đội mũ chùm đầu, hắn vội đỗ xe một bên. Ai ngờ đám đó đứng lại, cửa xe bị kéo ra, sau đó hắn không đề phòng cũng bị người ta bắt ra khỏi xe, sau đó ấn hắn ra sau thùng rác tụt quần đánh mông một trận, nhét vào tay hắn hai quả lựu đạn, nói buông ra là nổ... Quần chúng xung quanh có thấy, chỉ coi là học sinh đùa với nhau.
Dân cảnh biết đám học sinh Ngũ Trung thường chọn cái phố nhỏ này làm nơi giải quyết ân oán, đánh nhau nhiều trận tưng bừng rồi. Nghe người bị hại kể thì đúng là trò đùa ác mà bọn học sinh thường dùng, kiểm tra xe không xước xát gì, hỏi tổn thất cũng không mất gì, ngoài mông bị đánh vài cái ra thì chẳng làm sao cả. Dân cảnh càng tin là học sinh làm, trừ bọn nhóc con ăn no rửng mỡ ra thì ai đi làm mấy chuyện vớ vẩn này.
Lấy lời khai xung quanh một lượt, quần chúng cũng kể tương tự, dân cảnh giải tán đám đông, đợi tới khi Mặc Mặc lên xe về cửa hiệu của mình liền gọi điện cho Trần thiếu gia kể khổ:"... Em bị người ta đánh ngay ở cửa nhà, anh phải bênh vực em... Ai à, em cũng không biết, là đám đòi nhợ chứ ai, bọn chúng đánh em rồi nói, lần sau không trả tiền thì đốt nhà.... Ức hiếp người ta quá lắm."
Người trong cửa hiệu đều biết chuyện cả rồi, xảy ra chuyện bêu mặt như thế, Mặc Mặc béo không dám ngẩng đầu nhìn ai nữa, không dám đi gặp mấy chú bác, lén lút chui lên lầu trốn. Mấy người ở dưới đã đợi đám đòi nợ rất lâu, không ngờ tất cả cửa hiệu đều đã tới, riêng cửa hiệu này không tới.
"Bọn chúng có ý gì, nơi xa nhất như đường vành đai còn tới rồi, sao không tới chỗ chúng ta?" Tôn Tồn Trí ngồi ở văn phòng nói với hai người cộng sự:
Tiền Trung Binh biết con mình bị làm nhục thì điên tiết lắm:" Chúng tới rồi, thị uy rồi, con mẹ nó, còn có kiểu ức hiếp người ta thế à? Bất kể con mẹ nó là ai, một đồng cũng đừng mong lấy được, mai tôi phái cho con tôi hai bệ sĩ, xem ai dám đụng vào nó."
"Đừng tự làm loạn thế trận, tôi thấy chuyện còn có cơ xoay chuyển, nếu không nhà đầu tiên chúng tìm tới là chúng ta." Đào Thành Chương tuy lòng cũng hoảng loạn, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra trấn định, nếu nói tới hoảng thì cũng vẻn vẹn là vì không biết đối thủ là ai, không biết ra tay thế nào thôi:
Cộc cộc, tiếng gõ cửa vang lên, Tiền Trung Bình bực mình quát vào đi, giám đốc đại sảnh đi vào, thấy ba ông chủ rụt rè nói:" Ông chủ Đào, có người tìm."
"Tìm tôi à?" Đào Thành Chương ngạc nhiên, người ngoài không biết ông ta là chủ nơi này:
"Vâng ạ, điện thoại gọi tới tổng đài đặt hàng, nói là có chuyện gấp."
Mặc dù chuyện bất ngờ, nhưng tình thế không cho người ta nghĩ nhiều, Đào Thành Chương đi nhanh ra ngoài, tới quầy trước, cầm điện thoại lên:" Tôi là Đào Thành Chương đây, anh là ai, muốn cái gì?"
"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là ba mươi phút sau sẽ có hai quả lựu đạn phát nổ ở Lưu Nhục Hương, không biết ông chủ Đào có thời gian tìm ra không, nếu không thì tổn thất lớn đấy. Lần này tôi nể mặt, không có lần sau đâu."
Điện thoại ngắt rồi, chỉ còn tiếng tu tu kéo dài, Đào Thành Chương sởn gai ốc, chớp mắt đó, ông ta lựa chọn phương thức trực tiếp nhất:" Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát, có kẻ thả lựu đạn vào Lư Nhục Hương."
Có vết xe đổ ở đường Thắng Lợi, cả đám sợ hãi cùng lấy di động ra, bấm cùng một số.
110.
Khi tiếng còi cảnh sát chói tai phá vỡ không khí yên tĩnh của phố phường buổi trưa, khi từng đoàn cảnh sát vũ trang chạy tới nhà hàng lẩu Lưu Nhục Hương trên đường Anh Hùng, dù người không hiểu chuyện gì cũng biết Lư Nhục Hương xảy ra chuyện rồi.
Xảy ra chuyện rồi, hơn nữa còn không nhỏ, trung tâm chỉ huy 110 sau khi nhận được báo cảnh sát, xác thực thân phận đối phương, vị chủ nhiệm trung tâm lập tức báo lên trên. Theo lẽ thường mà đoán, nếu người bình thường mà báo án, tám phần bị coi là nói linh tinh, nếu là ông chủ như Đào Thành Chương báo lên thì tám phần là thật. Huống hồ có tiền lệ chuyện sáng nay ở đường Thắng Lợi, quả lựu đạn kia tuy không có sức sát thương, nhưng chế tạo rất chuyên nghiệp, dẫn nổ từ xa, hiện được điều tra, không ngờ lại xảy ra một vụ đe dọa nổ lựu đạn nữa.
Tới hiện trường đầu tiên là nhân viên trung tâm chỉ huy 110, nhiệm vụ đầu tiên là sơ tán người, dù là giả đi chăng nữa cũng không ai dám mạo hiểm. Vì thế toàn bộ tòa nhà hàng từ khách khứa, phục vụ viên, đầu bếp, trông cửa đều bị cảnh sát đuổi hết ra đường, lập tuyến phong tỏa cách mười mét. Chủ nhiệm trung tâm liên hệ với Đào Thành Chương, hỏi ba ông chủ kia tình hình, Lão Đào cuống rồi, đem chuyện vụ nổ ở đường Thắng Lợi, con trai Tiền gia bị tập kích, giờ cửa hiệu bị gài lựu đạn, chắc chắn là một trong chuỗi sự kiện đe dọa của đối phương.
Vị chủ nhiệm không hiểu gì, hỏi ông không phải là đối tượng xâm phạm bản quyền, làm sao người ta lại nhắm vào ông? Đào Thành Chương đành cay đắng thú thực, trong sự kiện bản quyền này thì ba nhà Đào, Tiền, Tôn đầu tư nhiều nhất, thu lợi nhiều nhất, người trong nghề đều biết cả.
Vì thế sự kiện thăng cấp, điều thêm người đồn công an, chi cục công an tới hiện trường phối hợp, mọi người đợi chuyên gia. Lựu đạn không có mắt, lúc này ai mà dám làm anh hùng chứ.
Tới rồi, tổ chống nổ tới rồi, trước Tết có một ông chủ mỏ điên cuồng gài thuốc nổ, phá khu nhà làm việc của cục địa chất khoáng sản thủng cái lỗ lớn, tổ chống nổ liền ứng vận sinh ra. Đồ phòng hộ chống nổ dày cả tấc, mũ chống nổ như quân đội Stormtrooper trong Star Wars, mỗi người còn cầm thêm một cái khiên phòng hộ, đi vào Lư Nhục Hương như ra chiến trường.
Lúc này còn 14 phút nữa tới giờ phát nổ.
Bắt đầu tìm kiếm, nghe nói là dùng máy phân tích quang phổ, quét tới đâu thì đừng nói chất nổ, mà cả xăng dầu, cồn đều phát hiện được. Dù là chất nổ dẻo mà phần tử khủng bố hay dùng cũng không thể qua mắt thiết bị hiện đại này.