← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 130 Phong vân bất ngờ thật dữ dội. (6)

Khi Đào Thiên Hạc hay tin hớt hải tới nơi thì hiện trường đã phong tỏa, chỉ thấy đám đông nghìn nghịt chỉ trỏ bàn tán kích động, xe cảnh sát chật kín, đủ các đơn vị cảnh sát với vũ khí lăm lăm trong tay khiến bầu không khí trở lên căng thẳng, cô không nhớ trong cuộc đời mình đã bao giờ chứng kiến cảnh tượng nào như thế này chưa?

Nghe xung quanh bàn tán, đồn đại đủ kiểu, trong lòng Đào Thiên Hạc càng thêm sợ hãi, tuy vậy vẫn giữ bình tĩnh, nhắm thẳng phương hướng nhà hàng đi tới,  khó khăn lắm cô mới chen lấn qua tới giới tuyến, bị cảnh sát ngăn lại. Cô giải thích thân phận của mình, nhưng cảnh sát không tin, không cho vào, Đào Thiên Hạc định gọi điện thoại tìm người thì vừa vặn thấy Tiền Mặc Hàm đứng bên một cái xe, cô vội gọi:" Mặc Mặc... Ở đây, ở đây..."

Chiếc Iveco cảnh sát đó là nơi lãnh đạo cục và người báo án thương lượng, Tiền Mặc Hàm chạy ra đón Đào Thiên Hạc vào, cô sốt ruột hỏi:" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại có nhiều cảnh sát như thế...  À, sao tôi còn nghe nói cậu bị người ta đánh?"

"Lựu đạn, có người bỏ lựu đạn vào nhà chị." Tiền Mặc Hàm lờ đi chuyện mình bị đánh:

"Thả lựu đạn á?" Đào Thiên Hạc không tin nổi, chuyện này vượt ngoài tư duy của cô rồi, hóa ra ngoài kia bàn tán là thật, cô nhìn quanh, đây là xã hội hài hòa thế kỷ 21 mà:

"Chị đừng có mà không tin, sáng nay xe của Lão Từ bị người ta phá nổ đấy." Mặc Mặc béo chưa hết sợ: “Chính mắt tôi nhìn thấy, khói bốc nghi ngút, cả cảnh sát chống bạo động cũng tới.”

"Ồ, trưa nay cậu gọi cha tôi là vì chuyện này à?" Đào Thiên Hạc hiểu ra, trưa nay đang ăn cơm thì cha vứt bát mà chạy, té ra là xảy ra chuyện:

Lúc này trong xe có một đội cảnh sát, đang xem bản đồ kiến trúc thảo luận xem nơi nào có khả năng giấu lựu đạn nhất, hỏi người báo án, thời gian gọi điện thoại, khẩu âm, số máy, cùng có thù oán với ai không? Quá trình phiền phức này là chắc chắn phải trải qua, có điều nói tới thù oán thì ông chủ Đào ngập ngừng:" Chuyện này khó nói lắm, nếu nói tới ân oán cá nhân thì không thù oán với ai cả, nhưng nếu nói tới chuyện làm ăn thì cùng nghề cơ bản đều là oan gia, một khi kinh doanh lớn thì tất cả người cùng nghề đều là kẻ thù."

Trong đầu Đào Thành Chương chợt thoáng qua một cảnh tượng, đo là rất nhiều năm trước, khi mình tiếp nhận nhà hàng Lư Uyển, khi đó mở cửa đón khách, tươi cười chào khách, lúc ấy tinh thần hăng hái ra sao, chẳng lẽ từ khi ấy đã định sẵn kết cục hôm nay? Đào Thành Chương từ ngày nhìn thấy Đơn Dũng ở trong nhà hàng của mình, khống chế bạn trai con gái đã có dự cảm không lành, trong thế giới tranh đoạt này, từ nghèo thành giàu có lẽ phải mất cả đời, nhưng từ giàu thành nghèo, có khi chỉ cần một đêm.

Có phải là y không, chuyện này là báo thù sao?

Tít tít, bộ đàm trên người cảnh sát chỉ huy truyền ra báo cáo:" Báo động cấp hai, phát hiện vật chất nổ không rõ ở dưới bàn ăn phía đông tầng hai, gắn ngòi nổ, chưa được vô hiệu hóa, xin chỉ thị..."

Cảnh sát trên xe chỉ huy nhảy cả ra, bốn phía bắt đầu ồn ào hẳn lên, chỉ huy sơ tán quanh tuyến cảnh giới, chỉ huy ứng phố khẩn cấp, chỉ huy cứu trợ, đám đông lần nữa náo loạn. Lại mấy phút sau, có một cảnh sát không biết tên, cao lớn uy mãnh, mặt lạnh tanh quát:" Thời gian còn 5 phút ba mươi giây, cho cậu ba phút, nếu không thể loại trừ hết nguy hiểm, lập tức rút lui."

Không khsi căng như dây đàn.

Còi cảnh sát ngừng lại, nhân viên tham gia vụ án nín thở nhìn bóng người di động ở cửa sổ, là cảnh sát, bọn họ phải đối diện với nguy hiểm, dù không muốn bảo vệ đám nhà giàu bất nhân, họ vẫn phải làm, đó là chức trách. Mấy người bị hại gầy béo bất nhất quanh xe chỉ huy giống người sống sót trên đảo hoang, trong vòng vây đông đảo cảnh sát, bọn họ chỉ có một tâm tình: Thương hại.

Đúng thế, dù giàu tới máy, lợi hại tới mấy, gặp phải đám liều mạng kia, cũng yếu ớt như thường.

Đào Thiên Hạc bị những ánh mắt xung quanh làm thiếu tự nhiên, khẽ nhích tới gần cha mình, nhỏ giọng hỏi:"Cha."

Đào Thành Chương nắm chặt tay con gái, không trách vì sao lại tới nơi nguy hiểm này, từ nhỏ tới lớn ông thân với con gái, con gái cũng giúp ông không ít, có điệu lúc này lòng hết sức bất an. Đào Thiên Hạc cũng sợ hãi hỏi:" Cha, sẽ không có chuyện gì chứ?"

"Không đâu, dù có thì chúng ta cũng vượt qua được." Đào Thành Chương an ủi một câu mà chính ông ta cũng không tin, mức độ nghiêm trọng của sự việc khiến ông ta phải hỏi, tại sao tới nông nỗi này, đây cứ như cơn ác mộng vậy:

Ông ta không dám tưởng tượng nếu trong nhà hàng kia xảy ra một vụ nổ sẽ thế nào, chỉ sợ nửa đời phấn đấu sẽ thành con số 0 mất.

Thời gian đang trôi qua từng giây từng phút, không ít người đang kiễng chân chờ đợi, có điều lòng người đã không còn được như mấy chục năm trước, cùng phản đối kẻ xấu nữa, đa phần bọn họ mang tâm tình vui mừng trên đau khổ kẻ khác. Bọn họ đợi "uỳnh" một tiếng, tất cả tan tành, sau đó làm ra vẻ trí tuệ phán:" Đáng đời, ai bảo có tiền rồi vênh váo, vênh nữa đi."

Không có tiếng nổ nào cả, từ bộ đàm chỉ huy truyền ra tiếng hô:" Giải trừ... Nguy hiểm đã được giải trừ..."

Phù, không ít tiếng thở phào vang lên, chỉ huy vui mừng dẫn đội chạy tới, chạy được vài bước gọi đám Đào Thành Chương, hưng phấn nói:" Nguy hiểm được giải trừ rồi, thật may mắn, thành phố chúng ta không nhiều vụ chất nổ được giải trừ thành công đâu."

" Cám ơn, cám ơn, vạn phần cám ơn các đồng chí, các đồng chí cảnh sát đúng là trụ cột của thành phố... " Đào Thành Chương cám ơn chân thành từ tận đáy lòng, đoàn người lên lầu, ông ta không quên xem thời gian, cách cú điện thoại liên lạc kia vừa vặn 31 phút.

Đi lên tầng hai, một vòng nhân viên chống nổ mặc áo phòng hộ vây quanh một cái bàn, chỉ huy tới hỏi thăm, không tiếc ngôn từ tán dương. Không ngờ một nhân viên cách áo phòng hộ dày chỉ vật gây nổ:" Chi đội trưởng, anh tự xem đi, đúng là lựu đạn... Có điều khái niệm có vẻ sai rồi."

Một cái hộp nhỏ được quấn tầng tầng, gắn ở dưới bàn, trong hộp có hai quả lựu đạn, vừa nhìn một cái, chỉ huy mặt âm trầm, không nói một lời hừ mạnh bỏ đi, mắt dữ dội quét qua Đào Thành Chương.

Mọi người nhìn một cái đều trố mắt rồi bỏ đi, còn có một người nhắc nhở, phải bảo mật, chúng ta có thể chết, nhưng không thể để mất mặt.

Đám người bị hại đưa mặt nhìn nhau, tên béo lùn Mặc Mặc nhút nhát ở phía sau không nhìn thấy, lén lút thò đầu nhìn một cái phì cười.

Trong cái hộp, sáu quân bài, một cặp Joker, 4 quân Át, chẳng phải hai quả lựu đạn là gì?

Hắn vừa cười liền bị cha đá cho một phát, bất ngờ là lần này chú Đào không mắng hắn, tựa như hồn siêu phách lạc từ từ xuống lầu. Tới đại sảnh, trừ xe cảnh sát cùng cảnh sát khắp nơi, cùng đám đông vây quanh, Đào Thành Chương biết "quả lựu đạn" không nổ này uy lực còn lớn hơn cả lựu đạn nổ, vì ông ta sẽ phải đối diện với vô vàn lời chất vấn điều tra từ cảnh sát, phải đối diện đủ thứ tin đòn, còn cả vụ án xâm phạm bản quyền đang lơ lửng trên đầu, đối thủ là ai cũng không biết.

Nhưng ông ta biết, biết rất rõ, nhiều năm trước Lư Uyển một thời hưng thịnh đã sụp đổ thế nào, cũng bắt đầu từ chuyện tưởng chừng vô thưởng vô phạt thế này.

Tích tắc ấy trời đất đảo lộn, Đào Thành Chương đi được vài bước, ngã xuống, loáng thoáng nghe thấy tiếng hét thất thanh của con gái, tầm nhìn ông ta mơ hồ, mất đi thần trí.

Xe cấp cứu hú còi phóng tới nơi xảy ra sự cố.

….

Hình như bộ lựu đạn trong đấu địa chủ?