Q2 - Chương 135 Lối hẹp chạm trán. (1)
" Tôi họ Tần, tên Quân Hổ."
Đô Trường Thanh đang ăn lòng dê thì nhận được một cuộc điện thoại lạ, đang thắc mắc là ai, vừa nghe một cái miếng lòng phun ra rơi vào bát, người xung quanh kinh tởm chạy mất, người khác có giận thì nhìn bộ dạng lưu manh của hắn cùng Hoa Liễu cũng không dám nói gì.
Quả nhiên là người có tên như cây có bóng, hơn nữa là giọng ông chủ Tần, Đô Trường Thanh chẳng để ý tới người khác, đứng bật dậy, lưng hơi khom cứ như Tần Quân Hổ đang ở ngay trước mặt mình, giọng lắp ba lắp bắp:" Dạ dạ .... Ông chủ Tần, tôi là Đô Trường Thanh, có chuyện gì ông chủ cứ nói."
"Giao dịch chứ?" Ông chủ Tần lại nói:
"Ngài nói, ngài nói đi ạ ..." Đô Trường Thanh sợ hãi:
Điện thoại cúp rồi, còn chưa nói gì cả, Đô Trường Thanh ngạc nhiên nhìn điện thoại, định gọi lại nhưng lại thấy làm thế không thích hợp, lát sau tin nhắn gọi tới: "Gửi tài khoản qua đây."
Cái này thì dễ, có chuyện làm ăn rồi, Đô Trường Thanh vội lục túi lấy thẻ ngân hàng ra, theo số trên đó gửi tin nhắn lại. Lát sau Hoa Liễu dù sao không ăn được nữa, ném tiền cơm, gọi Lừa Trọc, Lừa Trọc suỵt mội tiếng, ra hiệu đừng nói gì cả, hoảng hốt kéo Hoa Liễu chạy khỏi chợ đêm náo nhiệt. Chạy rất xa, đứng dưới hành lang một cửa hiệu, Lừa Trọc Đô Trường Thanh hưng phấn nói:" Đoán xem ai gọi điện thoại cho tôi?"
"Ai thế, vừa mới ra à?" Hoa Liễu Hỏi, cuộc sống đám anh em xung quanh là như thế, hoặc vào tù, hoặc ra tù thôi:
Lừa Trọc bĩu môi:" Biết ngay cậu không đoán ra, Tần Lão Hổ, tin không?"
"Không thể nào." Hoa Liễu giật mình, có điều lập tức hớn hở:" Thật à?"
"Đương nhiên là thật rồi, ông ấy biết anh em ta sống khó khăn, tôi đoán chừng là gửi cho chúng ta ít tiền tiêu, nói không chừng có chuyện muốn phó thác ... Nếu ông chủ Tần về, ngày anh em ta trở mình trong tầm tay. Con mẹ nó đâu tới mức phải chạy khắp nơi như chuột thế này, trước kia dù chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng tới đồn công an báo danh cái rồi về, giờ thì hay rồi, đập cửa kính thôi cũng phải lén lén lút lút ... Ài, tốt quá, ông chủ Tần sắp về rồi." Đô Trường Thanh nhớ tới cuộc sống có tiền có gái trước kia, chìm đắm trong hạnh phúc:
Hoa Liễu tuy vui mừng, nhưng chưa tin lắm:" Ông chủ Tần nợ ngập đầu còn dám về à?"
"Ôi dời, chút chuyện đó là cái mẹ gì, cậu không thấy cả giết người mà còn lo liệu được à, tôi nói, sớm muộn gì cũng về." Đô Trường Thanh nghe thấy di động kêu tít tít, vội cầm lên xem, tin giao dịch tới:
"Tiền tới rồi, giúp tôi làm chút chuyện, hai hiệu thịt lừa đường Lộ Hoa, đường Anh Hùng, sáng mai tôi về Lộ Châu, không muốn thấy còn mở."
Quả nhiên là giọng điệu ông chủ Tần, vẫn oai như thế, bảo hôm nay đóng cửa là không cho mở tới người ta. Nhưng đó là nơi Trần thiếu gia đã đánh tiếng, Đô Trường Thanh nào dám, nhìn Hoa Liễu. Hoa Liễu không có chủ ý, nói:" Anh quyết đi."
" Nơi đó danh nghĩa là Tiền gia kinh doanh, nhưng khẳng định có Đào đại hộ tham dự, không phải Lão Khổng nói rồi à, mấy nhà này có mối thù sinh tử, ông chủ Tần đúng là muốn giết trở về mẹ nó rồi." Đô Trường Thanh với thông minh tài trí của mình, tự đoán ra nguyên do, cắn răng nói:" Làm, sợ cái buồi gì, sau này có ông chủ Tần tọa trấn, chúng ta lại hoành hành như cũ."
Tiếp đó hai người liền chạy tới một cây ATM hoạt động 24/7, đút thẻ vào xem thử bao tiền, thấy 3 vạn, luôn mồm khen ông chủ Tần, bằng vào số tiền này tụ tập hai ba chục người còn dư.
Lát sau hai người ngồi trên bậc thềm, liên tục gọi điện thoại, "Lông Dài, ở đâu đấy, tới mau, giúp anh xử vài thằng" , " Trứng Thối, làm gì vậy .... Mạt chược có gì vui, có tiền để thua à? Tới đây mau" .. Từ lần gặp bất lợi ở quảng trường Bát Nhất, danh tiếng xuống thê thảm, cả chiếc xe không biển của Đô Trường Thanh cũng bị cảnh sát coi là công cụ gây án tịch thu rồi. Nói ra các anh em đều sống rất thảm, có cơ hội quật khởi, tất nhiên là không chịu bỏ qua.
Không lâu sau, từ con ngõ xưa chật hẹp, từ quán nét chui tai tiếng, từ sòng bạc ngầm, vẫn có những anh em nghe Đô Trường Thanh sai bảo, tới địa điểm chỉ định.
………………. ……………… …………...
Bốn cỗ xe đỗ lại cách lối vào tiểu khu Hoa Viên không xa, tên cầm đầu nhảy xuống đi tới trước xe Passat dừng lại, khi cửa kính từ từ hạ xuống, hắn rốt cuộc thấy Trần thiếu gia trong truyền thuyết rồi. Lần đầu gặp mặt, tên cao lớn kho người mời thuốc, bộ dạng khúm núm là Tần thiếu gia hưởng thụ lắm, vừa gặp đã thích.
"Trần thiếu gia, anh cứ nói đi ạ, nhào nào, tên là gì, chuyện còn lại để anh em chúng tôi lo liệu hết, tốt nhất có giấy vay nợ thì dễ làm ... Không có cũng được, chúng tôi chuyên làm nghề này, dù nghèo kiết xác cũng vắt ra mỡ cho anh."
"Mắt mũi kiểu gì thế, sống ở nơi này thì nghèo làm sao được, một căn nhà ở đây phải trăm vạn đấy, cái này được không?" Trần thiếu gia đưa phát quyết của tòa ra, Trương Cần phòng 202 tòa 4 khu 27, mở hiệu thịt lừa ở đường Công Nông, tòa gửi giấy không tới, tới cửa hiệu tìm không thấy chính chủ:
"Ái dà, chán sống rồi, Trần thiếu gia, có thứ này hắn quịt sao nổi." Tên hán tử đùng đùng nổi giận, hận không thể đi làm việc ngay:
Trần thiếu gia vội gọi lại:" Khoan đã, cậu tên là gì?"
"À, dạ, Cao Soái ạ, mọi người gọi tôi là Cao Thải." Cao Soái đáp, cao thì đúng là cao, nhưng soái thì chẳng thấy đâu:
Trần Mộ hiền đoán chừng đây là loại nhân viên thu nợ chuyên nghiệp rồi:" Tôi nghe nói nghề này thù lao không thấp, không hề gì, chỉ cần được việc, chuyện khác không cần lo."
"Đừng đừng Trần thiếu gia." Cao Soái mặt như cha chết chỉ muốn tát minh:" Anh nói thể không phải vả mặt anh em sao, đừng nói là lấy tiền của anh, dù chúng tôi tặng tiền anh, anh mà nhận cũng là vinh dự cho chúng tôi rồi. Làm chút chuyện nhỏ, sao dám nhận tiền, Sài lão đại khó khăn lắm mới cho chúng tôi cơ hội làm việc cho Trần thiếu gia, nếu nhận tiền, sau này tôi còn mặt mũi nào kiếm ăn ở Lộ Châu. Anh cứ đợi, tôi xử từng đứa một."
Tên này khiêm tốn tới mức chẳng giống XHĐ, cứ như thái giám, làm Trần thiếu gia thích lắm, tuy biết là nhờ cha mình, dù sao tự tin vẫn tăng vùn vụt. Đi tới đâu người ta cũng nể mặt như thế, không muốn vênh cũng khó.
Vì thế Trần thiếu gia vênh váo lái thẳng xe vào tiểu khu, quả lý nơi này không tệ, báo an định ngăn lại, Trần thiếu gia thò đầu ra chửi, tiếp đó bốn cái xe phía sau toàn đầu là đầu nhô ra. Xong bảo an không dám hỏi nữa. Đám đòi nợ để lại mấy người xông vào phòng bảo an, đe dọa đừng có ôm rơm dặm bụng.
Đợi xe lái tới nơi, người trong bốn xe nhảy xuống, hơn 30 tên, Trần Hoạn Hải ở xa xem náo nhiệt.
Gõ gõ cửa, hỏi có chuyện gì, nói là có nước chảy, không ăn thua, chẳng ai để ý. Đổi chiêu khác, ấn loa tận nhà, nói nhà anh nuôi chó, chúng tôi là ban quản lý tới tra, vẫn không được. Chiêu khác, đồng hồ điện nhà anh không chạy, ăn trộm điện à, không xuống cắt điện bây giờ ... Cửa tòa nhà mở ra, cả đám kéo vào.
Rất lâu sau không ai xuống, Trần Hoạn Hải nổi hứng lên lầu xem, oa, đúng là chuyên nghiệp, hành lang sơn mấy chữ lớn "Thiếu nợ trả tiền", phía dưới có dòng chữ nhỏ "Không trả chết cả nhà". Không phải nói chứ trình độ đám đòi nợ thuê này có phong cách trường phái ấn tượng, chẳng bao lâu cả hành lang là chữ viết phong cách này.
Không vào nhà, cũng chẳng cần vào, mấy người nhà kia sợ hãi đứng ở cửa, trẻ con khóc ầm ĩ. Cao Soái phất tay, đám anh em xông vào ngồi kín ghế sô pha, trong nhà biến thành thế này, Trần thiếu gia thấy nếu là mình thì ngoan ngoãn nghe lời rồi, hắn liền cười lớn đi xuống xe ngồi đợi.
(*) Cao Thải: Vay nặng lãi.