Q2 - Chương 134 Người cũ từng quen. (3)
Khẳng định này tức thì làm một đám cảnh sát hơi sợ rồi, loại người như thế chẳng khác gì một quả bom nổ chậm, khi mọi người tưng bừng bàn tán về thủ pháp phạm tội của hung thủ, đội trưởng Triệu lại lục xem một đống lời khai. Là người đứng đầu, suy nghĩ không chỉ là một vụ án cá biệt, mà từ toàn cục, sự việc có lẽ có thể liên hệ lại cung nhau, bao gồm chuyện nhân viên công ty Lục Nguyên bị đánh. Vụ án thương hiệu, khoản bồi thường cực lớn, vụ nổ, lựu đạn giả, gây thương tích... Tất cả tạo thành một chuỗi mắt xích hoàn thiện, động cơ rất đơn giản, đội trưởng Triệu mở xem vụ án thương hiệu: 2100 vạn.
Chim vì mồi mà chết, người vì tiền mà vong, nghề cảnh sát cảm thụ câu này càng sâu sắc.
Có điều đôi khi chuyện không phát triển theo quỹ tích chúng ta muốn, vụ án lựu đạn giả Lưu Nhục Hương tạm thời chưa thể lập án, đâu thể vì hai quả lựu đạn mà lập án. Hơn nữa một loạt sự kiện có dự mưu, bị chia cắt nhỏ thành sự kiện trị án không đau không ngứa, lý luận mà nói hung thủ là kẻ đầu sỏ mọi việc, nhưng mà khó ở đây, người có vẻ là hung thủ luôn ở vị trí người bị hại.
Đang suy nghĩ thì lãnh đạo cục gọi điện hỏi tiến trình vụ việc. Đội trưởng Triệu báo cáo qua loa vài câu, hôm nay có mấy cuộc điện thoại hỏi tiến triển vụ án rồi, hắn chẳng nhớ nổi.
Khoan đã, chẳng lẽ bọn chúng cố ý đặt mình ở vị trí người bị hại, uy hiếp con nợ bồi thường?
Nếu là một vở hài kịch tự đạo diễn... Đội trưởng Triệu nghĩ thôi đã muốn ói rồi, nếu giả thiết này thành lập, tiền đề phải có người nội bộ tham dự, như thế điều tra sẽ khó khăn trùng trùng, mà kết quả sẽ là, chẳng tra ra được cái gì.
"Mọi người dừng lại một chút, chuyện này trước tiên để bên kỹ thuật đưa ra báo cáo phân tích hoàn chỉnh, sau đó chi đội thảo luận phương án, tôi cảm giác chuyện này muốn tra không dễ..." Đội trưởng Triệu nói hàm hồ, dù sao cũng chỉ là suy đoàn:
Đúng lúc này cửa bị đẩy ra, một kỹ thuật viên đi vào:" Đội trưởng Triệu, số điện thoại bị giám sát đột nhiên hoạt động rồi."
"Hả, kẻ nào to gan thế? Mau đi xem."
Đội trưởng Triệu dẫn một đám hình cảnh xông vào phòng giám sát, đối phương dùng thủ đoạn chống điều tra rất thuần thục, giờ phạm sai lầm cấp thấp như thế.
Điện thoại reo rất lâu Đào Thành Chương mới nhận máy, nhìn thời gian đã 9 giờ hơn, vợ và con gái vừa đi lấy nước, phòng bệnh trống trải chỉ còn một mình, ông ta không thoải mái.
Số điện thoại rất lạ... Không đúng, lạ mà quen, phải rồi, hình như là buổi trưa gọi tới, tức thì cơn ớn lạnh chạy dọc từ gót chân lên đỉnh đầu Đào Thành Chương, thở dốc.
"Rốt cuộc mày là ai?" Đào Thành Chương nhận máy hỏi trước:
"Tôi xin tự giới thiệu." Giọng nói đối phương rất quen thuộc, quen thuộc tới mức làm tim Đào Thành Chương đập mạnh, sau đó nghe thấy cái tên càng quen thuộc hơn:" Tôi họ Tần, tên Quân Hổ."
Tim đập bộp, Đào Thành Chương lại thiếu chút nữa ngất đi, rít lên:" Ông muốn cái gì?"
"Chẳng có gì, thế nào cũng phải để tôi biết, tôi thua trong tay ai chứ?" Giọng đối phương rất uể oải:
"Không liên quan tới tôi." Đào Thành Chương cố trấn định:
"A, xem ra ông đúng là biết một chút." Đối phương mỉa mai:
Đào Thành Chưng có vẻ nổi điên rồi:" Tôi không biết gì hết, ông muốn làm cái gì? Lão Tần, chuyện của ông đúng là không liên quan tới tôi, ông có giỏi đi tìm con lừa họ Sử ấy, sao đi tìm tôi."
"Ha ha ha, xem ra chúng ta còn có điểm chung."
Tôn chỉ của người làm ăn, thứ nhất là chối, thứ hai là chối cho tới cùng, điểm này đúng là giống nhau, có điều cũng đừng hòng mong có được gì ở chỗ người ta. Đào Thành Chương ngầm hạ quyết tâm rồi, tích tắc nhớ tới chuyện của Triệu Hồng Kỳ, lại nhớ tới số thịt đông lạnh, kho lạnh, chiếm đoạt không ít tiền, chuyện này không dễ kết thúc đâu.
Đối phương im lặng chốc lát, nói:" Giao dịch chứ?"
"Tần Quân Hổ, ông nghe cho rõ đây, tôi không giao dịch gì với ông hết." Đào Thành Chương căm hận nói:
"Ha ha ha, xem ông có gan không thôi mà." Đối phương cúp máy:
Tiếng tút tút truyền ra, Đào Thành Chương tựa như già đi mười mấy tuổi, chớp mắt tin nhắn gửi tới, nội dung: Bồi thường 630 vạn, trả trong 24 giờ, nếu không hậu quả tự chịu.
Đào Thành Chương tức thì hiểu ra, nhũn người bên giường, biết đối phương là ai rồi, chính là người ông ta sợ nhất.
………. ……….
Reng reng reng, chuông điện thoại vang lên, Trần Thọ Dân từ trong phòng tắm đi ra, vừa thấy là số lạ, không nhận ngay, nhưng điện thoại cứ reo mãi, làm ông ta bực mình, cuối cùng vẫn nhận máy.
"Ai thế?"
"Tôi xin tự giới thiệu. Tôi họ Tần, tên Quân Hổ."
Một câu nói có phần uể oải làm Trần Thọ Dân thiếu chút nữa ném luôn di động đi, vội vàng về phòng tắm, nhỏ giọng quát:" Ông điên rồi, ông còn dám về à? Quân Hổ, tôi nói với ông, vụ án của ông chưa kết đâu, bên kinh tế mấy lần gửi cho chúng tôi thông báo hiệp trợ... Ông đang ở đâu?"
" Thế nào cũng phải để tôi biết, tôi thua trong tay ai chứ?"
Con mẹ nó, loại người này đúng là cố chấp, Trần Thọ Dân chửi thầm trong lòng, chỉ có điều bọn họ từng có qua lại kinh tế, nếu người này bị làm sao, ông ta cũng bất lợi. Vì thế hàn huyên vài câu, vỗ về vài câu, đôi phương im lặng lắng nghe không đáp, Trần Thọ Dân thấy an ủi chẳng ý nghĩa gì, người ta thua sạch rồi, đâu phải nói vài câu tử tế là xong.
Không ngờ đối phương lại nói:" Giao dịch chứ?"
Bất ngờ quá, ông ta còn muốn giao dịch cái gì, Trần Thọ Dân trả lời dứt khoát:" Quân Hổ, ông đừng nói khó nghe thế, tôi là nhân viên công vụ quốc gia, có thể giao dịch gì với ông chú? Chuyện quá khứ lộ ra không có lợi cho ai hết."
"Ha ha ha, xem ông có gan không thôi mà." Đối phương cúp máy.
Khi tiếng tút tút vang lên, Trần Thọ Dân ngẩn người, đối phương chưa nói nội dung giao dịch đã cúp máy, ông ta thực sự muốn nghe mà. Có điều chuyện này nguy rồi, loại chó nhà tang đó, chỉ sợ là sẽ cắn bừa. Trong lòng Trần Thọ Dân phủ một tầng mây đen.
Chốc lát sau tin nhắn gửi tới:" Khoản bồi thường thương hiệu lớn nhất 630 sẽ chi trả trong vòng 24 giờ. Giúp tôi tra 2000 tấn thịt đông lạnh ở trong kho lạnh Tây Uyển bị kẻ nào nuốt mất."
Tích tắc đó Trần Thọ Dân suy đoán người có khả năng tiết lộ ông ta tham dự, Sài Chiêm Sơn? Lý Mân Liên? Hay là nguyên chủ sở hữu Đơn Dũng? Tất cả đều có thể, làm mấy chuyện bẩn thỉu này, Tần Lão Hổ là chuyên gia. Ông ta không thẹn là cảnh sát lâu nắm, thoáng cái sáng mắt, kẻ nuốt mát 2000 tấn thịt đông lạnh hẳn là kẻ đứng sau khiến kho lạnh của Tần Quân Hổ bị đóng cửa. Nói như thế thì Tần Quân Hổ đứng sau, gây sức ép khiến đám thương hổ bồi thương? Rất có khả năng, chuyện làm ăn của Tần Quân Hổ đột nhiên sụp đổ, rất có khả năng là dân trong nghề ra tay, xem ra ông ta muốn báo thù.
Như thế xem ra chuyện bồi thường trong tầm tay rồi, mình còn vụ mua bán lớn nữa đang đón chờ, ông ta hưng phấn rơi cả di động vào bồn tắm mà không biết.
Phòng kỹ thuật chi đội hình sự, chấm đỏ nghi phạm đang di động, kỹ thuật viên báo cáo:
"72 km về phía tây Hình Đài Hà Bắc, hiện giờ đang đi về phía đông, cách Lộ Châu chưa tới 200 km... khả năng bắt giữ không cao, đây là biên giới ba tỉnh, có thể đi vào bất kỳ tỉnh nào.... Tín hiệu biến mất rồi."
Vẻn vẹn hai cuộc điện thoại rồi biến mất, đội trưởng Triệu hỏi:" Tra ra gọi cho ai chưa?"
"Một là Đào Thành Chương của nhà hàng Lư Nhục Hương, thời gian nói chuyện là 2 phút 12 giây... Số còn lại là của..." Kỹ thuật viên nói tới đó thì chỉ chỉ màn hình, không dám nói ra:
Mấy vị hình cảnh thò đầu nhìn, tất cả câm nín, thời gian 2 phút 47 giây, Trần Thọ Dân, chi cục trưởng chi cục công an Tây Thành.
"Quy củ cũ, bảo mật, trước khi tôi báo lên cấp trên, ai làm lộ ra tự tới ban đốc sát nhận xử phạt."
Đội trưởng Triệu cảnh cáo, mọi người đều biết tầm nghiêm trọng, không ai nói gì nữa.
Xem ra kẻ đặt lựu đạn quen biết với người bị hại, còn quen cả với cục trưởng Trần Thọ Dân, chuyện càng lúc càng hay rồi. Chỉ là sắc mặt đám đội trưởng Triệu thì lại thêm khó coi.