Q2 - Chương 149 Ngụy trang đầy đủ mới ra mặt. (2)
Lý Mân Liên xua tay bảo hắn ra ngoài, mắt cứ bần thần nhìn theo hướng hắn đi rất lâu, thâm ý của khoản tiền này phải sau này hắn mới hiểu, mong rằng hắn không hận mình. Cô nghĩ thế rồi đứng dậy đi vòng quanh phòng, tựa hồ trong lòng còn có tâm sự nào đó, vào mạng, kiểm tra tài khoản, không ít, Lão Từ, Diệp Vũ Phân, Trương Cần, thêm khoản lớn nhất vừa rồi, gần 700 vạn. Chỉ mấy ngày thôi mà thu được hiệu quả như thế làm Lý Mân Liên không khỏi nghĩ tới một câu nói, thế nào nhỉ, huyện lệnh phá gia, tuần phủ diệt tộc, quyền tiền, có quyền mới có tiền.
Xem qua vài lượt, cô cầm điện thoại lên bấ số.
"Trần thiếu gia, trong tài khoản có gần 700 vạn rồi, tôi kiến nghị anh mau chóng chuyển đi... Nếu không tôi nhìn thèm quá thì sao?... Phần của tôi không thể lấy từ trong tài khoản công ty, chuyện đó không hợp quy định, anh đổi tiền mặt cho tôi.... Người của tôi lại bị đánh rồi..."
Vừa nói chuyện nụ cười dần dần hiện lên môi Lý Mân Liên, mà tiền của Trần thiếu gia, cô vui cái gì?
............................
"Đội trưởng Tiệu, anh có điện thoại." Nhân viên trong văn phòng gọi, đội trưởng Triệu ra hiệu, hắn hiểu ý, đóng cửa lại, kiếm bừa lấy lý do nào đó đối phó.
Điện thoại lại reo, Triệu Gia Thành tức mình tắt máy luôn, ném lên bàn.
Chẳng làm được chuyện chó gì, rắc rối lại cả đống, đám người đánh nhau tối qua còn chưa bắt được hết, sáng lại vẫn xảy ra chuyện cũ, không ngờ là đội viên đội thành quản, định tra một cách dứt khoát, ai ngờ chọc vào tổ ong, đội thành quản toàn ngọa hồ tàng long, tên nào tên nấy lai lịch bất phàm.
Nào là cục tài chính gọi điện hỏi thăm, cụ thuế vụ gọi điện nói đỡ, khu Tử Kim cũng gọi điện tới hỏi tình hình, điện thoại từ cục công an thành phố nhiều nhất. Bị bắt còn có con cái trong ngành, là con trai chi cục trưởng Ngũ Mã, vừa mới tốt nghiệp không lâu, thế mà tên này dẫn hiệp cảnh trong đồn công an đi đánh nhau, đánh xong không chạy, lên xe cảnh sát chẳng sợ.
Trong sân chi đội hình cảnh hỗn loạn, Triệu Gia Thành chẳng muốn nghe, chẳng muốn hỏi, từ lúc xảy ra chuyện tới nay mấy chục cái xe tới hỏi chuyện rồi, thậm chí có không ít người lai lịch vị trí còn cao hơn cả hắn, tới một cái quát, trẻ con đánh nhau có gì to tát đâu, sao lại bắt vào đội hình sự? Có giỏi thì bắt tôi đây này.
Hết cách, giờ toàn là con một, con trai xảy ra chuyện, không nóng sao được? Văn phòng chi đội ứng phó mệt nghỉ, miễn cưỡng khuyên nhủ được, có điều không cầm cự được bao lâu
Còn về phần người bị bắt về thì toàn là kỳ nhân dị sĩ, cầm đầu là tên Lôi Đại Bằng, cãi nhau với cảnh sát, hắn chửi tôi, tôi không đánh con mẹ hắn thì đánh ai? Hình cảnh hỏi vì sao lại dẫn nhiều người đi như thế, có dự mưu phải không? Định kiếm chuyện chứ gì? Lôi Đại Bằng ngửa cổ ra sau, đúng, ai bảo hắn để tôi kiếm được cớ, trách hắn chửi tôi trước ấy, đơn giản như vậy mà còn cần hỏi tôi à? Rõ ràng là một thằng ngốc, vậy mà thẩm vấn viên lại bị hắn mắng cho như thằng ngốc.
Còn tên nữa, tên béo nhất Lật Tiểu Lực, béo tới ghế không đủ cho hắn đặt mông, hỏi gì hắn cũng một câu: Chú cảnh sát ơi cháu không dám nữa, cháu bảo cha cháu tới nhà tặng quà, chú tha cho cháu đi
Cách đó hai màn hình là tên có lai lịch lớn nhất, cha là khu trưởng, cha kế là người ủy ban kiểm tra kỷ luật, mẹ làm kiểm toán. Vừa bắt về là im lặng, học phim nước ngoài, tôi muốn gọi luật sư, các anh đi mà nói chuyện với luật sư của tôi, các anh chấp pháp thô bạo, làm iphone của tôi rơi hỏng rồi, các anh phải bồi thường. đội trưởng Triệu chỉ muốn xông vào tát một phát.
Còn chưa sốc nhất, có thằng Trương Vệ Hoa, từ nhỏ sống trong khu tập thể công an, quen quá nửa người trong chi đội, vừa gặp mặt là gọi anh gọi chị, thẩm vấn viên đi vào, hắn chào một câu “chú”, quay ra ngay, bảo đổi người thẩm vấn.
Hết cách rồi, thẩm vấn dừng luôn, tội bọn chúng cũng vụn vặt, tội nhỏ mà thân phận lại lớn, chả làm gì nổi.
"Cty Lục Nguyên trên đường Anh Hùng có động tĩnh gì không?" Triệu Gia Thành hỏi, câu trả lời là hết thảy bình thường, hắn lại hỏi tín hiệu giám sát có động tĩnh gì không? Nhưng tín hiệu kia từ lần cuối biết mất chưa từng xuất hiện qua, xem ra học được không ít thủ đoạn chống điều tra.
Quanh đi quẩn lại thì chỉ còn Lý Mân Liên đã trồi lên mặt nước, nhưng mà tình huống mà chi đội hình sự nắm bắt được về cô gái này lại ít tới thảm thương.
"Còn tiền tới được bao nhiêu rồi?" Đội trưởng Triệu đã liên hệ với ngân hàng, thực hiện giám sát tài khoản:
Kỹ thuật viên gõ bàn phím một hồi, đáp:" 745 vạn... Vừa thêm một nhà chuyển tiền."
"Đám người này giao cho đồn công an Thái Đông xử lý, chúng ta dù sao cũng là tinh anh trong cảnh sát, không thể tốn thời gian với đám nhãi nhép này. Nhấn mạnh với họ phải xử lý nghiêm, đặc biệt là tên cầm đầu Lôi Đại Bằng, mạnh miệng lắm, phải để dân cảnh cho chút thủ đoạn để hắn mềm ra."
Đội trưởng Triệu ngửa đầu ra sau khép mắt lại, đó là củ khoai nóng, ném cho ai người đó khó chịu:
Có hình cảnh phân tích: " Chuyện sáng nay hẳn không liên quan tới vụ án, chỉ là sự kiện đột phát thôi, cô con gái Đào Thành Chương triệu tập đám người này xem ra hoàn toàn vì trút giận... Đối phương dùng tĩnh chế động rất hay, dù sao tôi chỉ đòi tiên, vụ đánh nhau tối qua tôi nghĩ đủ khiến cho đại bộ phận thương hộ khuất phục. Nhưng còn Tần Quân Hổ, chúng ta không có chứng cứ chĩa vào ông ta, thế thì e là cuối cùng xôi hỏng bỏng không."
Nếu không có chứng cứ thì khoản bồi thường này là hợp pháp, cho dù sau này có phát hiện vấn đề đi chăng nữa thì vô số vụ án đã chứng minh rồi, chỉ có thể bắt được đại biểu pháp nhân bị dùng như tốt thí thôi, kẻ sau màn thực sự thì tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.
"Cuối cùng vẫn là tiền, xem ra thì cứ phải theo dõi khoản tiền kia thôi... À phải, tra ra nguyên chủ sở hữu thương hiệu chưa?" Triệu Gia Thành hỏi:
"Tra được rồi ạ, ở Hưởng Mã Trại, nhưng người không có ở nhà, đi du lịch gần một tuần."
"Gia đình ra sao?"
"Nông hộ, mở một cái quán ăn nhỏ, Đơn Dũng tốt nghiệp vào tháng bảy, không đơn vị, đi làm ăn, hiện có một công ty thực phẩm xanh ở trấn Triêu Dương... Đội trưởng Triệu, có chuyện này không chừng anh sẽ hứng thú." Cấp dưới đưa lên một phần tư liệu mỏng:
Đó là kết quả xử phạt quản lý trị an vụ ẩu đả ở quảng trường Bát Nhất năm ngoái, khi nhìn tấy kẻ quen thuộc là Đô Trường Thanh, Triệu Gia Thành nhíu mày, đây là tên lưu manh thối hoắc, dính lấy cả đống vụ án, nhiều lần ra vào trại đã luyện thành giảo hoạt vô cùng, vừa có tí phong thanh là biến mất. Kẻ này không ngờ từng đánh nhau với nguyên chủ cũ của thương hiệu, lại còn thiệt thòi lớn, bị người ta đánh cho chấn động não mà người ra tay là... Triệu Gia Thành trố mắt, Lôi Đại Bằng. Lật xem kỹ tài liệu, thằng biến thái này chuyên chọc đít người ta.
Toàn hung nhân cả, kẻ sau gớm hơn kẻ trước, đội trưởng Triệu nhíu mày càng chặt, ném tài liệu lên bàn, vô hình trung kéo cả Đơn Dũng, Lôi Đại Bằng và Đô Trường Thanh vào một chỗ rồi. Nếu có thể liên hệ cả Trần Hoạn Hải vào việc này, Triệu Gia Thành có thể đoán ra, dưới áp lực của người đang kinh doanh thương hiệu, Đơn Dũng phải hai tay dâng thương nhiệu lên. Vụ án này rơi vào tay người bình thường có phán xử được không chưa nói, tranh chấp ở tầng cấp này, con trai nông hộ như Đơn Dũng làm sao tiếp xúc tới được.
Đang lúc suy nghĩ, Triệu Gia Thành nhìn thấy đám kỳ nhân dị sĩ đi qua cửa sổ, cảnh tượng đúng là hùng tráng, theo sau còn có hàng dài xe công các cơ quan tới đón con trai. Kết quả xử phạt cuối cùng là dọa một phen, phạt vài đồng thôi chứ làm gì nổi.
Cảm giác bất lực của Triệu Gia Thành lại sâu thêm vài phần, đột phá ở đâu bây giờ, Đơn Dũng sao? Người này nhất định phải biết điều gì đó mới tránh đi đúng lúc như vậy.