Q2 - Chương 150 Ngụy trang đầy đủ mới ra mặt. (3)
Tin báo thiết lập ở tài khoản vang lên, kỹ thuật viên gọi:" Đội trưởng, tài khoản cty Lục Nguyên có hành động, vừa rút đi 150 vạn."
"Bên nhận tiền là?" Triệu Gia Thành hỏi gấp:
"Tỉnh thành, Cty khai phát địa ốc Cự Long."
"Mau, truy cập Thiên Võng, xem là ai đang chuyển tiền?"
Nơi chuyển tiền là một chi nhánh ngân hàng Kiến Thiết trên đường chính, đối chiếu camera giám sát trong vòng mấy phút, hình ảnh người chuyển tiền dần hiện lên rõ ràng, Tần Bắc Phương, nguyên đại biểu pháp nhân của Lục Nguyên, cái mặt non choẹt chưa thoát hết vẻ sinh viên.
Ôi, nhưng tiền người ta kiếm được hợp pháp, dù biết là có vấn đề đấy, nhưng không can thiệp được, Triệu Gia Thành cân nhắc một lúc bảo cảnh sát Tiểu Tiêu:" Cậu dẫn người lên tỉnh thành một chuyến, tra xem công ty Cự Long kia thế nào, nếu là hộ khẩu tỉnh thì xem đóng băng số tiền này, chúng ta không còn nhiều hời gian đâu. Nếu không tìm được chỗ đột phát sẽ phải trơ mắt nhìn người ta đánh thuốc nổ, đập phá rồi ôm tiền bỏ đi ngay trước vành mắt đấy.”
Một hình cảnh kéo vội áo khoác lên đường, trong phòng lại bận rộn, mọi đối tượng dính líu tới vụ án đều bị giám sát chặt chẽ nhất.
Có thật vậy không? Toàn bộ bị giám sát rồi ư?
Núi trống, dốc hoang, con sông nhỏ vừa tan băng trôi bập bềnh tảng băng trắng xóa, trời vẫn lạnh buốt, lừa đã chạy tung tăng rồi, Đơn Dũng lái cái xe nát rất có cá tính của y xuất hiện ở cửa thông, từ xa nhìn thấy xưởng thịt ngâm náo nhiệt.
Chuyện phải làm rất nhiều, đưa Hiền đệ ra bến xe, về nhà máy bị Tống Tư Oanh chửi mắng một chập, tuy kiếm được tiền, nhưng cô làm nữ chưởng quầy thấy buồn chán, lãng phí thanh xuân ở nơi rách nát. Đơn Dũng an ủi một phen rồi lại chuồn, để lại tiếng mắng chửi ở phía sau.
Căn Oa đang vác thịt lừa đi ra ngoài, vừa thấy Đơn Dũng xuống xe, vứt ngay sang bên, vui mừng hơn cả thấy em ruột, hô một tiếng, cả đám đông chạy ra xúm quanh hỏi chuyện. Thấy Đơn Dũng ăn mặc kiểu đi xa mới về, hỏi y du lịch ở đâu, Đơn Dũng không đáp, nói chán lắm, không bằng tới Sử Gia Thôn chơi. Hỏi hôm nay xuất hàng thế nào, cả đám phỉ tặc cười lệch miệng, Lão Trụ đắc ý xòe 3 ngón tay ra, từ sáng đến chiều bán hết 3000 cân, phải giết thêm vài con, mai có khi bán tới 5000 cân.
"Vậy mau làm việc đi, đừng để người ta kiếm mất, mau máu... Anh Đại Bưu, người anh em kia của tôi đâu?" Đơn Dũng hỏi Đại Bưu, Đại Bưu chỉ trại chăn nuôi rồi đi làm việc nấy. Đơn Dũng chạy tới trại, chỗ này mùi vị chẳng ra làm sao, nhưng điều kiện không tệ, ấm áp, mở cửa căn phòng nhỏ ra, hai người trong phòng đứng cả dậy.
Là Lừa Trọc và Hoa Liễu, phòng an toàn để rút lui khẩn cấp cuối cùng đã dùng tới, xem tình huống có vẻ vẫn ổn, rất an toàn, ngoài kia lừa còn kêu vui vẻ.
"Anh Đô, làm sao thế?" Đơn Dũng thấy trán Đô Trường Thanh thâm tím thì ngạc nhiên:
"Ài, con mẹ nó, xui thật đấy." Đô Trường Thanh gọi Đơn Dũng vào, mời ngồi. Hai tên này hút thuốc quá dữ, phòng nồng nặc mùi khói, Đơn Dũng phải mở cửa ra, nghe hai tên này tranh nhau kể lại vụ huyết chiến tối qua. Đánh nhau xong mới biết gây đại họa, ngay trong đêm chạy tới địa chỉ dùng vào lúc khẩn cấp mà Đơn Dũng cho, không ngờ là dùng tới thật.
"Sao thế, tôi bảo các anh xử lý mấy tên đòi nợ, sao lại đi đập cửa hiệu của người ta?" Đơn Dũng bộ dạng hoang mang không hiểu gì cả:
Đô Trường Thanh càng rầu rĩ:" Người anh em, có chuyện này tôi phải nói với cậu, ông chủ Tần lộ diện rồi."
"Hả? Ở đâu... Tôi phải đi bái phòng, mà không thể nào, vụ án của ông ta còn chưa kết thúc mà." Đơn Dũng kinh ngạc, mặc dù diễn rất giả, nhưng mà chắc chắn Lừa Trọc và Hoa Liễu không thể phát hiện ông chủ Tần đang ở ngay trước mặt:
"Trên điện thoại thôi, ông ấy bảo chúng tôi đi làm việc kia, ai ngờ va chạm phải người của Trần thiếu gia, chuyện này đúng là... Đây, chúng tôi chụp mấy ngày qua, hiệu quả thế nào?" Lừa Trọc lấy ảnh ra đưa Đơn Dũng:
Đơn Dũng vừa xem vừa khen không tệ, hai người kia mặt xìu xìu không phản ứng gì, xem ra cùng đường hết lối rồi.
"Anh Đô, anh Liễu, các anh xảy ra chuyện, tôi không thể khoanh tay ngồi nhìn, thế này đi, nếu các anh có chỗ trốn, tôi cho các anh một khoản tiền, thời gian sau hẵng về. Nếu không biết đi đâu thì một là ở lại đây, bình thường không có cảnh sát tới Sử Gia Thôn đâu, cảnh sát có tới đây cũng không dám bắt người, nhưng các anh phải hòa nhập với người trong thôn mới được. Cách khác là tôi có nhà máy ở trấn Triêu Dương, thường xuống quê thu mua hàng, các anh đi theo chơi, nhưng chắc chắn là mệt đấy... Có một điểm hai anh phải chú ý, nhất định không thể về Lộ Châu, về chơi cũng không được. Đấy, các anh bàn với nhau xem."
Đơn Dũng nói rất chân thành, đây là lúc nguy nan thấy chân tình, chỉ đơn giản vài câu đã làm Lừa Trọc và Hoa Liễu thấy mắt ươn ướt, trên đời này có người coi họ là huynh đệ thực sự. Hai người bàn nhau, thấy Sử Gia Thôn thích hợp, ở lại luôn, Đơn Dũng bảo đợi, hắn đi đánh tiếng với đám Lão Trụ, có thể cầm dao giết lừa, không lo không chỗ phát tiết.
Vừa mới rời trại thì Tiểu Bảo Quý quấn lấy đòi lên thành phố chơi, Đơn Dũng dỗ mãi mới được, may mà Sử Bảo Anh dẫn người vào thành phố đưa hàng, bớt được một phiền toái. Đơn Dũng đi về phía Sử gia đại viện, lòng suy nghĩ, số ảnh trong tay ngang với quả lựu đạn thứ ba, nên do ai đi đặt mới được đây.
Tiền Mặc Hàm? Đơn Dũng nghĩ ngay ra thằng béo thú vị IQ không quá cao, song thấy không thích hợp. Đào Thiên Hạc thích hợp nhất, song y phủ quyết ngay, không muốn thông qua cô đạt được mục đích. Tạm thời bỏ lại chuyện này đã, phải đợi thời cơ, chẳng biết kết quả cuối cùng như ý không? Chỉ huy từ xa có cái không hay, đó là thiếu thốn thông tin, không biết chuyện đã phát triển tới mức mong đợi chưa, nếu không ném lựu đạn ra, kết quả sẽ không như mong đợi.
A, có rồi, Đơn Dũng lòng máy động, nghĩ tới một người chạy về xe, lục lọi ba lô, chui vào góc thôn, tìm kiếm tài liệu mà y thu thập nhiều năm, tìm điện thoại hậu cần của Lư Nhục Hương. Tìm được rồi, điều chỉnh ngữ khí, thay sim, bấm điện thoại, vờ vịt hỏi.
"Xin chào, tôi là người công ty Lục Nguyên, các anh chuyển tiền cho chúng tôi thông qua ngân hàng nào, sao còn chưa tới?"
"Chúng tôi chuyển qua ngân hàng Kiến Thiết rồi mà... Không thể nào, buổi trưa gọi điện xác nhận là tiền đã tới nơi, sao lại bảo là chưa... A lô, anh là ai?"
Cúp điện thoại, tháo pin, vứt sim đi, Đơn Dũng cười lớn, âm thanh em gái đó nghe êm tai thật, ép Đào Thành Chương ném đi bánh bao thịt, vậy tiếp theo phải khiến ông ta đau xót cùng cực một phen. Đơn Dũng nhìn Sử gia đại viện, nơi đó có người thích hợp.
Một khắc sau, Đơn Dũng đi qua cửa, chào bà Sử, hỏi ông Sử đâu, lão già không ngờ còn ngủ trưa. Đơn Dũng không coi mình là người ngoài, lên thẳng tầng hai, vừa vào đã ngửi thấy mùi khói, lão già nằm trên giường hút thuốc, chắc là vừa dậy, thấy Đơn Dũng liền mắng:" Thằng con lừa cuối cùng cũng chịu thò mặt ra rồi, may mà tôi từng thua thiệt, không dám lấy hàng cùng đám Lão Đào, tôi nói này, cậu làm gì thế... Người ta nói Sử Gia Thôn là thổ phỉ, so với cậu còn kém xa."
"Bác nói linh tinh gì thế, tôi chỉ bảo bác tăng sản lượng, liên quan gì chứ, đoán bừa." Đơn Dũng ngồi xuống, không nhận:
Ông già ngồi bật dậy, chỉ mặt y một hồi, bất kể nói thế nào thì lần này Sử Gia Thông hả giận rồi, 19 cửa hiệu thịt lừa, mỗi cửa hiệu Sử Gia Thôn không sao, dù có người tới đưa phát quyết, căn bản không ai để ý.
Cái thằng que chọc cứt này đụng vào chuyện gì là chuyện ấy thối hoắc lên.
"Cậu tàn nhẫn, con mẹ nó đủ tàn nhẫn, nói đi, tìm tôi làm gì, muốn tống tiền đừng mơ, muốn xin tiền không có cửa đâu, muốn làm chuyện xấu, tôi không nghe." Ông Sử đi dẹp lê ngồi xuống đối diện với Đơn Dũng, tuyên bố trước:
"Cho bác một ân tình lớn, lại không mất một đồng, đảm bảo đám Đào Thành Chương thờ bác như cha... Lần trước người Sử Gia Thôn bị giữ mãi không ra được, chắc chắn bọn chúng và chi cục Tây Uyển giở trò, chuyện đó làm bác mất mấy vạn, bác muốn báo thù không, cáu có cái này cho bác xem..."
Đơn Dũng lấy ảnh có được từ chỗ đám Lừa Trọc ra, đặt vào tay Sử Bảo Toàn, Lão Sử bây giờ có nhận thức về Đơn Dũng sâu hơn bất kỳ ai, cầm ảnh xem thật kỹ, làm mặt lạnh. Đơn Dũng ở bên trình bày quan hệ rối rắm phức tạp các bên, ông Sử hiểu được bảy tám phần, nụ cười liền hiện lên trên khuôn mặt già nua.