← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 156 Ai điên kẻ đó sẽ chết trước. (3)

Vậy cô có quen Tần Quân Hổ không?" Thẩm vấn viên đột ngột hỏi một câu rất có sức nặng:

Ai ngờ Lý Mân Liên phản ứng rất bình đạm, đôi mắt đẹp hoang mang:" Không biết!"

Biết cũng dám nói là biết à?" Lý Mân Liên đắng lòng thế nào, chỉ cô biết mà thôi.

"Được rồi, vấn đề này tạm bỏ xuống, nói chuyện khác đi, cô và Trần Hoạn Hải hợp mưu lừa đảo hợp đồng bắt đầu từ khi nào?" Thẩm vấn viên khác hỏi:

Vốn nghĩ dùng câu hỏi trọng điểm một cách bất ngờ khiến phòng tuyến tâm lý đối phương có sơ hở, đại đa số nghi phạm sẽ tránh nặng tìm nhẹ. Vậy mà Lý Mân Liên nghe thấy lời này bỗng như sống lại, gương mặt nhợt nhạt thoáng sắc hồng:" Chuyện này từ đầu tới cuối tôi chỉ cung cấp cho Trần thiếu gia, à không... Chỉ cung cấp nhân thủ cho Trần Hoạn Hải. Tôi nhấn mạnh lần nữa, tôi tới Lộ Châu là để đầu tư, tôi là nhà đầu tư, tôi chắc chắn tra rõ thông tin về người hợp tác, thân thế của Trần Hoạn Hải không tệ, tất nhiên là tôi chọn để hợp tác... Tôi chỉ vẻn vẹn giúp đưa thư phán quyết của tòa thôi, thế mà cũng phạm pháp à?"

Á à, ăn nói được đấy, thẩm vấn viên bất ngờ, thói đời là thế người ta chỉ chú ý tới vẻ đẹp của Lý Mân Liên, mà ít để ý phương diện khác, một người nói:" Chuyện này không phạm pháp, nhưng dùng một bản hợp đồng vô hiệu đi đòi tiền bối thường là phạm pháp, đừng nghĩ cô không phải là đại biểu pháp nhân là không sao."

"Tôi không né tránh trách nhiệm của mình." Lý Mân Liên theo thói quen khoanh tay trước ngực, có điều nhận ra động tác có phần kiêu ngạo này không phù hợp với tình thế hiện tại, vì thế hạ hai tay xuống, giọng trở nên nhẹ nhàng:" Tôi làm gì có tư cách chia một chén canh với Trần thiếu gia chứ, chuyện là do hắn an bài, tiền do hắn sai Tiểu Tần chuyển đi, một là địa ốc Cự Long, một là mậu dịch Tứ Phương, còn một là... Các anh tra đi, dễ tra lắm. Có điều các anh nhất định không biết hắn rửa tiền thế nào đâu, muốn biết không?"

Câu này đánh trúng điểm yếu rồi, hai thẩm vấn viên ưỡn thẳng lưng, giờ trọng tâm ngoài tìm ra nghi phạm gài lựu đạn, còn có truy hồi tiền, vì thế cả hai đồng thanh:" Nói tiếp đi..."

Ở trong chi đội hình sự bốn tiếng, đến khi tiếng cửa mở truyền tới, Sài Chiêm Sơn đưa mắt nhìn, thấy Triệu Gia Thành và một hình cảnh phấn chấn đi vào.

Đương nhiên là phấn chấn rồi, vụ án đang đào sâu thêm, xa rời khỏi phương hướng ban đầu, mang lại không ít thu hoạch bất ngờ. Lý Mân Liên tuy luôn mồm phủ nhận liên quan tới chuyện thuốc nổ, nhưng lại khai ra thủ đoạn rửa tiền của cha con Trần gia. Trần Thọ Dân ở cục chống tham nhũng, đối diện với vô số  tố cáo và chứng cứ đã cúi đầu, từ một vụ nổ không sức sát thương lôi ra lừa đảo hợp đồng hàng trăm vạn, không cần nghĩ cũng biết nên đặt trọng tâm vào đâu. Ngay cả cục công an thành phố cũng bị kinh động, điều nhân viên điều tra hướng tài chính, cục trưởng Lưu còn đích thân xuống chi đội hình sự khen ngợi một phen, làm đám hình sự tinh thần phần khích cao độ.

"Giám đốc Sài, cám ơn anh phối hợp, rất xin lỗi, công vụ bận rộn, không thể mời anh ăn bữa cơm cám ơn." Triệu Gia Thành đi tới bắt tay nồng nhiệt:

Sài Chiêm Sơn có chút bất ngờ bắt tay hắn:" Ý đội trưởng Triệu là, tôi có thể đi rồi à?"

"Anh có thể đi, hẳn là anh không sao đâu, Tiểu Khúc, tiễn giám đốc Sài." Triệu Gia Thành nói với hình cảnh bên cạnh:

Từ khi quen biết Sài Chiêm Sơn tới giờ, Triệu Gia Thành chưa bao giờ thấy tên này ngoan ngoãn phối hợp như thế, hôm nay lạ, chủ động tới khai báo, đã thế còn khai như bắn súng liên thanh. Nào là Trần Hoạn Hải uy hiếp Đơn Dũng lấy được thương hiệu, nào là thừa nhận đội đòi nợ là do hắn giới thiệu cho Trần Hoạn Hải. Bất ngờ hơn nữa, Sài Chiêm Sơn cung cấp một tin quan trọng, tội phạm bỏ trốn Tần Quân Hổ gọi điện tới, hơn nữa trong di động của hắn có tin nhắn làm chứng. Từ nhiều phương diện xác nhận lẫn nhau cho thấy, từ đầu tới cuối hắn không dính dáng gì, dù có cũng không tới mức bị xử phạt hình sự.

Khi sắp ra khỏi cửa, Triệu Gia Thành tủm tỉm cười nói: " Giám đốc Sài, hỏi anh một vấn đề bên lề nhé?"

"Được" Sài Chiêm Sơn thoải mái:

"Anh xuất hiện sau khi cha con Trần Thọ Dân và Trần Hoạn Hải sa lưới, hình như hơi mang ý vị ném đá xuống giếng thì phải."

"Thì dù sao cũng rớt xuống giếng rồi, thêm một cục đá có làm sao?"

Hai người nhìn nhau, tuy cười, nhưng không phải là bạn, mọi người hiểu cả, chẳng qua tạm thời không ai làm gì được ai thôi.

Rời chi đội hình sự, Sài Chiêm Sơn thong thả đi trên phố, cái nơi này hắn tới nhiều lần rồi, mỗi lần tình hình đều chẳng hề giống nhau. Bị triệu tập là bình thường, hôm nào đó bị bắt cũng không lạ, nói ra lần này là thoải mái như đi du lịch. Xe đã đợi bên cạnh, hắn lên xe, rời đi, lái xe biết ý không hỏi gì cả, cứ về trung tâm giải trí Duy Đặc.

Sài Chiêm Sơn tới văn phòng, vào phòng vệ sinh dùng nước lạnh xối lên đầu, khi ngẩng đầu lên lau nước trên mặt mới thực sự thở hắn ra một hơi: Nguy hiểm thật.

Còn không nguy hiểm sao, đến giờ hắn còn chẳng biết vì sao Lý Mân Liên bị bắn, càng không rõ sao cha con Trần gia ngã nhanh thế, nếu không phải ngay từ đầu cảnh giác ném cục nợ cho Cao Soái thì hắn đã không rời khỏi chi đội hình sự được rồi.

Là Đơn Dũng!

Chắc chắn là y rồi, vì cái thương hiệu kia đi một vòng vẫn quay về với y, nhớ lại hôm đó bị đưa tới nơi này, thằng nhãi đó thao thao bất tuyệt xúi bẩy Trần thiếu gia, làm gì có giống sợ hãi. Càng không phải giao dịch gì cả, mà là gài bẫy Trần Hoạn Hải làm việc cho mình, sau đó lại đào hố chôn luôn, thậm chí cả Trần Thọ Dân, Đào Thành Chương, Lý Mân Liên cũng bị chôn hết, thuận tiện đem mọi tội lỗi vu cho đám đó. Giờ có người nói không phải Tần Quân Hổ làm đâu cũng chẳng ai tin.

"Mẹ nó, lần đầu tiên gặp phải thằng gian như thế, thiếu chút nữa mình cũng toi luôn."

Sài Chiêm Sơn lau khô đầu, mừng thầm trong lòng, quay về văn phòng, rót một ly rượu mạnh, tinh thần thì ổn định lại rồi, chỉ là tới giờ vẫn có vài điều mà hắn chưa hiểu rõ, càng nghĩ càng quỷ dị.

Tâm lý phổ biến của con người là, thứ mà mình không thể hiểu, không thể nhìn thấu thì thường nhìn nó với con mắt kính sợ. Sài Chiêm Sơn khi rót ly rượu thứ hai uống hết thì lấy được dũng khí, cầm điện thoại lên gọi cho Đơn Dũng.

Thật bất ngờ, tắt máy.

Hắn không may,  Đơn Dũng biết lúc này có rất nhiều người tìm mình, nên y chuồn rồi, vừa mới tắt máy, ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, cô tiếp viên bắt đầu nói những việc cần chú ý khi bay rồi. Ài, chỉ tiếc tiếp viên hàng không chẳng ưa nhìn như trên TV đâu, một cô thì hông và ngực to bằng nhau, cô khác thì mặt đầy trứng cá, loại cô gái bình thường tới không thể bình thường hơn trên đường phố Lộ Châu. Âu cũng là chuyện bình thường, đây không còn là nghề đẳng cấp nữa, các cô gái có chút nhan sắc dễ dàng kiếm được việc nhẹ lương cao hơn nhiều.

Giây phút máy bay rời khỏi mặt đất, trái tim Đơn Dũng cũng vọt lên, Hiền đệ luôn hâm mộ y có tính cách tươi sáng lạc quan. Thật ra không phải, với người theo chủ nghĩ bi quan như y, trong đầu tưởng tượng ra cảnh tai nạn máy bay.

Cơ mà quá lo rồi, không xảy ra bất kỳ chuyện gì, thời tiết này tới không khí nhiễu loạn cũng chẳng có, máy bay bay rất ổn định, thế là Đơn Dũng liu riu ngủ mất. Suốt mười mấy ngày qua, đây là lần đầu tiên y có giấc ngủ yên lành, những điều mỹ hảo nhất mà y mong đợi đều chỉ có trong mơ, mong rằng ngày nào đó cũng xuất hiện khi y tỉnh giấc.