Q2 - Chương 157 Nơi đất khách tìm mùi hương cũ. (1)
Nhớ năm xưa bán bừa từng làm chưởng quầy, dắt lừa đi dự hội, từng chịu khổ, từng chịu cực, tới này làm mã phu..."
Một đoạn tiếng chuông điện thoại chế tác từ kịch Thượng Đảng vang lên, giọng ca trầm vang của Trình Giảo Kim, Tả Hi Dĩnh nằm trên giường mở mắt lấy di động, cô hơi ngẩn ra. Không ngờ người gọi điện là Đơn Dũng, bất ngờ là vì hai người quen giao lưu tin nhắn vào nửa đêm, mới sáng sớm đã quấy nhiễu không phải là phong cách của Đơn Dũng.
Nghĩ một lúc cô cố tình không nhận máy, như thế sẽ tỏ ra là có hơi tức giận, nói là kỳ nghỉ đông tới làm khách, vậy mà giờ hết nghỉ đông rồi vẫn chưa thấy cái mặt đâu. Nói không chừng giống lần trước, lại gọi điện tới xin lỗi đây mà.
Khi điện thoại gọi lần nữa, Tả Hi Dĩnh mới giả vờ đang ngái ngủ hỏi:" A lô, ai đấy."
"Em!"
"Họ Em hay là tên Em?"
"Em không họ Em, cũng không tên em, chị nói xem em là ai?"
"Không đoán được, cúp máy đây."
Tả Hi Dĩnh nén cười, cố tình trêu chọc, không ngờ trong điện thoại Đơn Dũng cười gọi:" Không đoán ra thì ra cửa sổ nhìn xem."
Á, Tả Hi Dĩnh giật mình, vội vàng bò dậy khỏi giường chạy ra cửa sổ, mở cửa ra ban công, tức thì niềm vui ngưng kết trên mặt. Ngoài cánh cửa sắt dưới lầu, bên cành giàn hoa, Đơn Dũng đặt đống bao lớn bao nhỏ dưới chân, tay đặt lên môi huýt sao, lại còn lè lưỡi làm mặt quỷ, mắt thì rất gian, tựa đang nhìn trộm.
Á, lại kêu tiếng nữa, Tả Hi Dĩnh cúi đầu xuống, áo ngủ xộc xệch, tóc tai tán loạn, cô thét lên chạy vào phòng.
Rửa mặt, chải đầu, thay y phục, ném tới vài bộ mới tìm được chiến quần dài kiểu thục nữ, sau đó mặc lên người chiếc áo sơ mi trắng muốt, chạy vèo vèo xuống lầu. Vừa mới mở cửa nhà đã không nhịn được cười, Đơn Dũng từ xa tới vẫn mặc áo len, đứng ở cửa giống như sinh viên phương bắc mỗi năm tới trường báo danh, trông ngu ơi là ngu.
Cười xong rồi Tả Hi Dĩnh nghiêm mặt, đứng bên trong cửa, không chút khách khí hỏi:" Mới sáng sớm tới tìm ai?"
Hỏng rồi, sư tỷ giận rồi, tại mình cả, cứ trì hoãn mãi kết thúc kỳ nghỉ đông mới tới, Đơn Dũng mấy tháng rồi mới gặp sư tỷ, lòng nôn nao, nhất là vừa nãy, Tả Hi Dĩnh không biết, cô mặc áo ngủ mỏng manh, lúc này ánh sáng xiên xiên chiếu người, bầu vú nhòn nhọn mập mờ, quả đào phác họa đường cong tuyệt đẹp, đường hai bên thân cô lượn xuống tạo nên một vẻ thanh nhã và gợi cảm, lộ rõ bên trong cô không mặt áo lót, mắt y lại quá tốt, suýt trào máu mũi. Tiếc là sư tỷ đã thay bộ trang phục đoan trang kín cổng cao tường rồi, không thấy nữa, y cũng không dám nhìn ngó lung tung, hạ mình hết mức cẩn thận nói:" Tìm giáo sư Tả được không?"
"Không được, quấy nhiễu người ta nghỉ ngơi." Tả Hi Dĩnh quay đầu sang bên, không thèm để ý:
"Vậy tìm sư tỷ Tả Hi Dĩnh được không?" Đơn Dũng mặt dày hỏi:
"Thế thì được, có điều cậu là ai, cô ấy không quen cậu." Tả Hi Dĩnh cố ý làm khó, tựa hồ thấy Đơn Dũng đứng ngốc nghếch ngoài cửa thú vị lắm, làm trong lòng cô sướng không thôi, đúng mà, ai bảo cậu giỏi kiếm cớ, xem xem cậu còn kiếm được cớ n ữa không:
Xem ra sư tỷ đúng là có chút giận thật, Đơn Dũng cũng cố tình làm ra vẻ nghi hoặc, đột nhiên hỏi:" Vậy chị là ai, hình như tôi có quen chị đâu, làm sao mà hung dữ với tôi như thế?"
"Hả?" Tả Hi Dĩnh ngẩn người, lại còn dám phản kháng:
Đơn Dũng tức thì cười hì hì:" Ồ, nhớ ra rồi, có điều không giống, so với sư tỷ của em thì xinh đẹp hơn nhiều, khí sắc cũng tốt hơn, cũng khó tính hơn... Oa, không phải chị là sư tỷ của em chứ? Sao lại thay đổi lớn thế?"
Lúc thì quay sang trái, lúc thì nghiêng sang phải, Tả Hi Dĩnh lúc này quả thực da dẻ trắng hồng khỏe khoắn, đôi mắt có thần thái hơn hẳn, đối diện với lời khen tặng mặt dày như thế, cười khúc khích, rốt cuộc mây mù tan đi.
"Hừm, nể mặt cậu đứng ngốc nghếch ở đó nói lời ngon ngọt, tôi không chấp nữa." Tả Hi Dĩnh đưa mặt tới, tựa hồ muốn tha thứ cho y, có điều lại thay đổi:" Nói lại điều vừa rồi một trăm lần sẽ miễn cưỡng tha cho cậu."
"Vậy cho em thay cái áo rồi nói được không, mặc dày thế này đi trên đường, người ta nhìn em như nhìn gấu mèo ấy." Đơn Dũng lau mồ hôi, mùa này ở Lộ Châu còn có tuyết, ai ngờ ở đây chắc phải trên 20 độ C:
"Nếu thay thì không hay nữa." Tả Hi Dĩnh che miệng cười, cứ không chịu mở cửa, như cố ý xem trò cười:
Hai người ồn ào như thế, người trong nhà đều thức dậy, khi bóng dáng Tả Nam Hạ mặc áo ngủ xuất hiện ở cửa nhà, Đơn Dũng như gặp được cứu binh, gọi lớn:" Chào buổi sáng giáo sư Tả."
"A, khách quý, sao lại tự mình tới, gọi điện thoại để tôi tới đón chứ." Tả Nam Hạ bất ngờ lắm, cười ha hả đi tới:
"Cháu xuống máy bay thì là nửa đêm, nên đợi sáng mới tới." Đơn Dũng cười đáp:
Tả Nam Hạ đi tới định mở cửa, bị con gái giữ lại, cố ý làm ra vẻ tức giận nói:" Cha, đừng vội mở cửa, ai đó nói là Tết Xuân tới làm khách, giờ là lúc nào rồi."
"À, đúng, rất thất lễ, phải kéo cậu ta vào phê bình một phen." Tả Nam Hạ cười ha hả mở cửa, Tả Hi Dĩnh tuy giận nhưng sớm bị niềm vui gặp lại làm phai mờ rồi, có điều tính tình nữ nhân rất khó dò, dù vui mừng nhưng ngoài mặt lại chẳng tỏ ra có chút vui mừng nào.
Đơn Dũng mỗi tay xách hai cái túi, theo giáo sư Tả đi vào rối rít nói lời xin lỗi, ai ngờ ông già thú vị đó mặt đảo qua con gái đang làm bộ quay mặt sang bên, cố tình nói lớn:" Cậu xin lỗi tôi cũng vô ích thôi, trước kia đi theo Đảng, tôi nghe tổ chức, sau nghe lời vợ, bây giờ hết thảy nghe con gái chỉ huy, muốn xin lỗi thì tìm nó."
Tả Hi Dĩnh phì cười, cô ở nhà quả thật rất có dáng vẻ lãnh đạo, qua cửa ngồi xuống, Tả Hi Dĩnh tựa hồ không hài lòng với trang phục của mình, nên đi lên lầu thay. Giúp việc rót nước kho khách, Tả Nam Hạ lại an bài giúp việc đi dọn một gian phòng cho Đơn Dũng, Đơn Dũng vốn định ở khách sạn, lúc này tất nhiên không ngu gì mà nói ra.
Đúng thế, ở khách sạn làm sao thoải mái bằng ở trong nhà sư tỷ, giúp việc thấy Đơn Dũng xách theo túi lớn túi nhỏ, định giúp, chẳng ngờ không xách nổi cái nào, hết sức ngạc nhiên. Đơn Dũng cười nói:" Để tôi làm, nặng lắm."
Còn chưa kịp nhấc lên đã bị giáo sư Tả ngăn lại, ông già chỉ bốn túi hành lý:" Cậu tới đây là để lấy lòng tôi, hay là lấy lòng người trên lầu."
"Là sao ạ?" Đơn Dũng còn chưa hiểu:
"Lại mang theo một đống đặc sản chứ gì, cậu cho nó, nó không biết tốt xấu, cậu cho tôi vậy bằng uổng phí." Tả Nam Hạ uyển chuyển nói:
Không ngờ Đơn Dũng tâm tư linh hoạt, nhìn ra giáo sư Tả không muốn y tốn kém, nói:" Bác à, bác đừng đóng giả Lôi Phong làm người tốt không nhận cám ơn được không?"
"Thế là sao?"
"Bác tưởng cháu không biết sao, công ty cháu vừa khai trương, tập đoàn thiên tích đã tới đặt mấy nghìn hộp rồi, còn không phải nể mặt bác, dù là tiền hoa hồng cũng phải mang cho bác một ít, thế này còn là ít."
"Không thể nào, thể diện của tôi lớn vậy à?"
Tả Nam Hạ cười khà khà, không khẳng định cũng không phủ nhận, chủ tùy ý khách. Đồ xách vào nhà, đợi đặt xuống, trong tay Đơn Dũng có thêm một cái bọc nhỏ, thứ này làm Tả Nam Hạ ngồi bên bàn ăn sáng mắt, hấp háy nhìn, bộ dạng như con mèo tham ăn thấy cá.
Vừa vặn Tả Hi Dĩnh thay một bộ quần jean áo thun bó dài tay trẻ trung đi xuống nhìn thấy, lườm Đơn Dũng:" Lại mang cái gì tới nịnh cha tôi thế, bác sĩ nói cha tôi huyết áp cao, phải ăn kiêng."
"Ui dời, bác sĩ còn chưa chắc sống thọ bằng cha ấy chứ." Tả Nam Hạ khinh thường, chỉ món kia:" Đơn Dũng, lụa Lộ Châu phải không?"