← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 160 Bát bát đũa đũa kêu leng keng. (1)

Tả Hi Dĩnh quát xong quay ngoắt người, mặt hầm hầm đi trước, làm hai chàng trai theo sau không dám tới gần. Đi được vài bước, Lương Ngọc Châu chợt nói nhỏ:" Đơn đại hiệp, anh là thần tượng của em đấy."

"Không thể nào, đâu ra cái đó?" Đơn Dũng đang lấy làm lạ vì thái độ của sư tỷ, nghe vậy thì ngạc nhiên:

"Sao lại không phải, anh tán tỉnh dì em, khác gì thân phận của em đi theo đuổi cháu gái Warren Buffett chứ, không coi anh là thần tượng không đươcj." Tiểu soái ca mặt còn vị sữa nhìn Đơn Dũng làm ra vẻ kinh hãi, rõ là trêu chọc y:

"Thế thì sao?" Đơn Dũng tỉnh queo, quả là có khí chất thần tượng:

"Anh nói xem thì sao, đúng là tấm gương của em chứ sao, có điều dì em khó tính lắm, lại có tiền sự bệnh tật, người bình thường mà không bị dọa chạy là khá rồi, anh vượt ngằn dặm tới đây, lợi hại thật." Thằng cháu giơ ngón cái, xem ra bội phục thật không phải giả:

Đơn Dũng giờ mới phát hiện thằng nhóc này cũng chả phải loại học sinh ngoan gì đâu, nói:" Đâu có tệ như cậu nói, anh thấy cậu và dì cậu thân lắm mà."

"Thì em tới tìm dì xin giáo trình, giáo sư muốn kiểm tra." Thằng cháu đáp rất hiển nhiên, đoán chừng là thường xuyên bày trò lười biếng:

Đơn Dũng càng thấy thân thiết, giống nhau quá mà, không chịu học hành tử tế, đều là loại mánh khóe gian lận.

Vừa rời trường chưa lâu, ký ức còn rõ lắm, nên hai bên có nhiều điểm chung, nói chuyện với thằng cháu rất hợp khẩu vị. Đi tới gần cổng trường, thằng cháu không đi cùng Đơn Dũng nữa, chạy ra bãi đỗ xe, lái một chiếc xe thể thao trông cực kỳ cao cấp ra, chói mắt tới Đơn Dũng phải chớp mắt mấy lần. Chiếc Spyker đỗ lại trước mặt Đơn Dũng, thằng cháu mời Đơn Dũng, Đơn Dũng chỉ Tả Hi Dĩnh lắc đầu, thằng cháu lại lái tới chỗ Tả Hi Dĩnh, cô không thèm để ý, thế là hắn rồ ga phóng mất.

Cái bóng đèn xéo rồi, Đơn Dũng đi nhanh tới, cười ngượng ngùng đi sóng vai với Tả Hi Dĩnh, cứ đi được vài bước lại quay đầu sang nhìn cô, sau đó cười như thằng ngốc. Cứ thế vài ba lần, Tả Hi Dĩnh rốt cuộc không nhịn được nữa, khóe môi liên tục nhếch lên, nhịn cười tới khổ.

Đơn Dũng tranh thủ cơ hội biểu dương:" Ngọc Châu đẹp trai thật, giống bác Tả khi còn trẻ, đúng là mỹ nam tử."

"Khỏi tìm cớ bắt chuyện, nó giống cậu thì có, trừ học ra thì cái gì cũng giỏi." Tả hi Dĩnh giễu cợt:

"Tuyệt đối không giống được." Đơn Dũng cực kỳ tự tin:" Em dán tán dì nó, nó dám không?"

"Cậu..." Tả Hi Dĩnh giơ sách lên muốn đánh, Đơn Dũng chạy ngay, được một lúc lại sán tới, thế là không thoát được vận mệnh ăn vài cái đập vào vai. Có điều đánh xong cả Tả Hi Dĩnh cũng thấy vừa tức vừa buồn cười, lại chẳng thèm để ý tới y nữa.

Vì thế tiếp tục một màn Đơn Dũng lẽo đẽo theo sau nói một tràng những lời ngon ý ngọt.

Bất tri bất giác tới nhà rồi, Tả Hi Dĩnh chợt nhớ ra:" À, cha tôi đâu, không phải bảo ông ấy đi với cậu à?"

"Bác bỏ rơi em ở giữa đường, nói là đi tìm bạn làm vài ván cờ."

"Á, làm sao cậu lại tin lời ông ấy chứ? Bác sĩ dặn phải chú ý, không cho ông ấy uống rượu, chỉ cần ở một mình là ông ấy lẻn đi uống rượu... Cha..." Tả Hi Dĩnh lo lắng gọi lớn, nghe thấy trong nhà có người đáp liền vội vàng đi vào.

Xem ra đúng là lo cho sức khỏe của cha, cơ mà Lão Tả bị con gái quản lý chặt như thế, không cho ăn uống lung tung, chắc chắn không dễ sống.

Quả nhiên buổi trưa, cô giúp việc hôm nay làm thêm vài món, Tả Nam Hạ hứng trí muốn cùng Đơn Dũng uống vài chén. Tả Hi Dĩnh kiên quyết không chịu, nhìn bộ dạng của cô, Đơn Dũng không dám đứng cùng phe với ông nữa, lại còn trái lòng nói uống rượu hại cho sức khỏe. Thức ăn phương nam khá nhạt, cơm trưa chỉ có rau xanh, măng, nấm, đậu hũ, thanh đạm, tốt cho sức khỏe, mỗi điều ăn chả ra sao. Ở Lộ Châu biết sư tỷ thích ăn chay, xem ra ở nhà sắp thành chùa luôn, không dính chút mặn nào.

Khác biệt rất rõ ràng chiếu vào lòng Đơn Dũng, từ chi tiết nhìn ra tính cách, từ việc tiết chế đối với ăn uống của sư tỷ nhìn ra hàm dưỡng, mỗi lần gắp chỉ miếng nhỏ, ăn chậm nhai kỹ. Sư tỷ ăn không nhiều làm Đơn Dũng cũng rè rặt, không dám vượt giới hạn nửa bước, thậm chí ăn thêm cơm cũng không dám, mà cũng phải nói thẳng luôn là có cái quái gì mà ăn đâu. Không giống ở Lộ Châu anh em uống rượu bằng bát cơm, đâu như ở đây dù xới lưng bát cơm mà sợ người ta cười rồi.

"Cha, buổi chiều con tới thư viện." Tả Hi Dĩnh đặt bát xuống, nói một câu, Tả Nam Hạ gật đầu, cô lại quay sang Đơn Dũng, tựa như có thứ gánh nặng không chỗ an bài, chỉ huy:" Cậu theo cha tôi."

Đơn Dũng gật đầu, như mắc xương trong cổ. Bộ dạng đó làm Tả Hi Dĩnh hài lòng mỉm cười, đi lên lầu.

Thâm thúy tựa hồ triết học cổ bác đại tinh thâm, Đơn Dũng không thể từ thái độ chợt nóng chợt lạnh của sư tỷ nhìn ra yếu nghĩa, mắt đăm đăm nhìn theo bóng lưng yểu điệu của sư tỷ biến mất ở lối rẽ cầu thang.

Phì một cái, có người cười, Đơn Dũng giật mình quay lại mới phát hiện giáo sư Tả đang nhìn mình, cúi đầu xuống phát hiện cái bát đã trống không mà mình vẫn vô thức gắp cho vào mồm. Y cũng cười từ chối cô giúp việc thêm cơm, đặt bát lên bàn, Tả Nam Hạ áy náy nói:" Xin lỗi nhé Đơn Dũng, để ẩm thực gia như cậu phải ăn rau xanh đậu hũ, tôi áy náy lắm. Nhưng chịu thôi, lần trước đi khám sức khỏe phát hiện ra huyết áp và mỡ máu cao, Hi Dĩnh nó tước đoạt quyền ăn thịt uống rượu của tôi rồi, ài..."

Nói hết sức đau lòng, cô giúp việc khuyên, cô Tả cũng chỉ muốn tốt cho sức khỏe của bác thôi, ông già xua tay kiểu bất lực. Không thấy Đơn Dũng nói gì, Tả Nam Hạ ngạc nhiên nhìn y, Đơn Dũng đánh mắt vào gian phong vừa dọn dẹp cho mình ở, ông già tựa hiểu ra cái gì, khe khẽ gật đầu.

Không lâu sau cô giúp việc dọn dẹp bàn xong, trong đại sảnh không còn âm thanh nào nữa, Đơn Dũng nằm trong gian phòng hướng về phía mặt trời ở tầng một, ngoài cửa sổ toàn cây leo, xanh tươi mát mẻ. Theo cô giúp việc kể, học sinh, thân thích ông Tả hay tới chơi, còn tưởng y cũng là học sinh của ông, chuyên môn đặt một cái máy vi tính lên bàn, hơn nữa còn chuẩn bị vài cuốn danh tác của ông, đã ký tên rồi, coi như quà tặng học sinh.

Trở mình ngồi dậy, nhìn bàn học bên cửa sổ, đối với sách vở, Đơn Dũng không có khái niệm gì, trừ hồi nhỏ làm bài tập trên bàn ăn, chưa bao giờ thấy bàn học là vật dụng hữu ích trong phòng. Trong căn phòng này trừ bàn học, giá sách cổ kính và giường ra thì những thứ khác hình như đều dư thừa, cảm thụ sâu sắc không khí học vấn ở đây. Y rút một cuốn sách loại nghiên cứu Dịch Học ra, tiện tay lật xem, vừa nhìn cái đã thấy mấy chữ mình không biết rồi, làm Đơn Dũng như đóng băng ở đó luôn, nhớ lại khi học môn Hán ngữ cổ, giáo viên dạy cái thứ như từng quen biết này thế nào. Nghĩ mãi không ra lại nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, vứt sách luôn đi ra mở cửa, ông Tả lách người đi vào.

"A, xem sách của tôi à? Có gì mà xem đâu, hồi đó có chút danh tiếng, bôi chữ ra kiếm ít tiền thôi ấy mà." Tả Nam Hạ khiêm tốn:

Đơn Dũng nhẹ nhàng đóng cửa lại:" Đúng là chẳng có gì mà xem, cháu xem trang đầu đã có một đống chữ không nhận ra rồi."

Ông tả nghe mà nghẹn luôn, thấy Đơn Dũng cất sách đi, biết trình độ của y ra sao, đành bỏ qua chuyện này, hỏi:" Cậu gọi tôi vào đây có chuyện gì?"

"Cháu thấy bác sống trong nước sôi lửa bỏng cho nên không đành lòng, muốn khuyên bảo bác.

- Tôi sống trong nước sôi lửa bỏng á?" Tả Nam Hả dở khóc dở cười:

"Đúng ạ, rượu không thể uống, món ngon không thể ăn, nhìn bác ăn biết ngay chẳng có tí khẩu vị nào rồi. Đơn Dũng tỏ ra thấu hiểu: