Q2 - Chương 159 Nơi đất khách tìm mùi hương cũ. (3)
Dạ, không phiền, không phiền ạ." Đơn Dũng làm gì dám nói phiền:
"Cậu không, nhưng tôi thì có, nãy giờ toàn tôi nói, chúng ta chẳng có tiếng nói chung gì hết." Ông già chẳng khách khí nói:
"Bác, thế cháu phải làm sao, cháu đã tới đây bao giờ đâu, đáp lời bác thế nào." Đơn Dũng gãi đầu:
"Thế này đi, chúng ta việc ai người nấy làm." Ông già kéo tay Đơn Dũng chỉ tòa nhà dạy học:" Bên kia, cái quảng trường ấy, ông già bà già nghỉ hưu tới đó chơi, thường lúc này mọi người tới đó chơi cờ, tản bộ, tán gẫu, tắm nắng... Còn kia, lối ra đường Đại Nam, thấy không, lát nữa Hi Dĩnh tan học đi ra phía đó."
"Bác có ý gì ạ?"
"Cậu nói xem là ý gì, nếu muốn đi đánh cờ tán gấu với đám già chúng tôi, hay là ở đó đợi Hi Dĩnh, thuận tiện ngắm nhìn mỹ nữ Đh Hạ Môn dưỡng nhãn."
Câu này làm Đơn Dũng xấu hổ không thôi, té ra suốt dọc đường đảo mắt nhìn mỹ nữ bị ông già phát hiện rồi, ngượng ngập nói:" Cháu đi với bác."
"Hừ, khẩu thị tâm phi, tôi tự quyết định vậy, ra kia mà đợi, lấy lòng ông già thì tác dụng gì? Ha ha ha, đừng nhìn nhầm, lạc lối không ai dẫn đường cho cậu đâu." Ông già ra lệnh xong cười ha hả chắp tay sau lưng thong thả đi mất, từ xa đã chào hỏi đám bạn già của mình:
Bất kể thế nào Đơn Dũng cũng cảm kích ông già, sống ở giải tầng bần trung nông, khó tránh khỏi sinh ra tâm lý thù ghét nhà giàu, có điều thực sự tiếp xúc nhà đại phú như Tả Nam Hạ, chẳng hề cảm thấy chút kiêu căng tự coi cao hơn người một bậc, ông già ôn hòa, vui vẻ, thân thiết thậm chí hóm hỉnh. Toàn bộ đức tính tốt đẹp tựa hồ tập trung hết lên người ông, cứ như tảng đá nam châm thu hút y.
"Mẹ nó, nếu lúc đi học cũng có người thầy thư thế thì mình đâu tới mức thành ra thế này."
Đơn Dũng nhìn theo hướng ông già đi, không khỏi sinh ra ý nghĩ như vậy. Thậm chí còn đem so với giáo sư Tống đức cao trọng vọng ở Đh Lộ Châu, cảm giác thái độ phớt đời của Tả Nam Hạ thân thiết hơn. Chỉ tiếc rằng khi không đi học nữa mới phát hiện giáo viên tốt.
Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua mà thôi, tiếp đó Đơn Dũng ưỡn ngực, chỉnh lại bộ Âu phục chuyên môn chuẩn bị vì chuyến đi này, mắt đảo qua mỹ nữ ngẫu nhiên đi qua.
Đẹp, Đơn Dũng thầm phen, một em gái tóc xuôn mềm thẳng mượt ôm sách trước ngực đi qua, vóc dáng nho nhỏ xinh xinh, gương mặt tinh tế tựa con búp bê sứ được kẽ vẽ tỉ mỉ, mắt rất to. Chỉ là không thấy Đơn Dũng tạo dạng dưới cột điện, nói cười cùng bạn học đi qua rồi, mép váy lay động mang theo hồn vía người ta. Ồ không, hồn về rồi, lại có một nữ nhân thành thục tựa trái táo chín mọng, chắc là cô giaos, sống mũi đeo chiếc kính không gọng, đẹp tới có nội hàm rồi, ánh mắt liếc xuống phần ngực làm người ta thấy nội hàm càng phong phú. Oa, con mẹ nó đây mới là đẹp, một giai nhân nước nam mặt trái xoan có vẻ vội gì đó, chạy bộ tới, ngực cứ rung rinh rung rinh khiến người ta đờ đẫn nhìn, rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.
Có điều người ta nhìn thấy Đơn Dũng một cái mỹ nữ liền né ngay, làm Đơn Dũng hoang mang nhìn lại bản thân từ đầu tới cuối. Sau đó phát hiện điều không ổn rồi, đứng nghiêng nghiêng dựa vào cột điện, mồm huýt sáo, dù có ăn mặc trang trọng, vẫn toán ra vị thổ phỉ, lại còn huýt sáo, bảo sao em gái vẫn đi học lại chẳng chạy mất dép.
Nghĩ thông rồi liền vội vàng đổi tư thế, đi vài bước, tới khu bán hàng, mua cuốn sách, giả vờ giả vịt kiếm cái ghế ngồi xuống xem. Thấy gái xinh thì khen, thấy gái xấu thì nhổ, thấy gái không xấu không đẹp thì bỏ qua, thời gian trôi rất nhanh, nghe thấy tiếng chuông vang lên, Đơn Dũng chú ý ngay, sợ lỡ mất sư tỷ trong đám đông.
Nhìn thấy rồi, Đơn Dũng đứng ngay dậy, từ trong một khu phòng học, xa xa có mấy cô gái đi cùng nhau, nói cười đi ra. Chẳng biết do sư tỷ đẹp quá, hay là do nguyên nhân tâm linh tương thông, Đơn Dũng nhìn một cái là thấy ngay, đang định đi tới, lòng giật đánh thót dừng lại, mắt lồi ra, nụ cười thu lại, lòng trầm xuống, lửa giận trào dâng như dung nham núi lửa.
Chỉ thấy ở mé bên cạnh có một nam sinh chạy tới phía sư tỷ, vẫy tay gọi làm sư tỷ quay sang, trông xa xa cũng rất trắng trẻo, vốn tưởng là bạn học thôi, không ngờ nam sinh đó khoác tay Tả Hi Dĩnh, thân mật như rất nhiều những đôi tình lữ xung quanh, Tả Hi Dĩnh chẳng có vẻ gì không thoải mái.
Con mẹ nó, Đơn Dũng không phải chàng trai phong độ thấy người ta có đôi có cặp thì tránh đi, y sắn tay áo, đùng đùng nổi giận, sải bước đi tới. Dù hàm dưỡng tốt mấy thì cũng lửa giận rực trời rồi, chỉ thấy Đơn Dũng gạt đám đông, đi vòng qua sau lưng Tả Hi Dĩnh và nam sinh kia, túm cổ áo, nhấc thằng đó lên, vung nắm đấm...
Nam sinh kia bị tóm tổ áo từ phía sau, quay đầu lại nhìn thấy Đơn Dũng mắt trợn tròn như Kim cương hộ pháp, sợ hãi hét lên. Nắm đấm Đơn Dũng đấm tới kịp thời thu lại, thằng nhãi này tuy cao ráo nhưng còn non lắm, thắng nó cũng bẽ mặt, khi mắt liếc sang Tả Hi Dĩnh, mắt cô mở rất to, phẫn nộ, nhưng không hề định giải thích hay khuyên giải.
Đơn Dũng càng nóng, lửa giận trút hết lên người nam sinh kia, thằng nhãi bị dọa chết khiếp, y dí mặt gần hơn:" Đứng lại, mày tên gì, khoa nào, không ngoan ngoãn tao đánh mày."
Nam sinh kia rụt rè hỏi:" Anh khoa nào?"
"Mày dám hỏi tao à? Đứng im." Đơn Dũng thường ngày đã có tướng thổ phỉ, mặc áo vest làm ra vẻ lịch sự còn chả ai tin, lúc này máu nóng bốc lên đầu làm những sinh viên đi qua đi lại dạt sang né tránh. Chỉ là y không phải loại ngu ngốc làm bừa, vẫn nhìn phản ứng của sư tỷ:" Nhìn cái gì mà nhìn, xem phim Hàn tới não tàn rồi sao? Lông chưa mọc đủ đã học người ta tán gái."
Nam sinh có vẻ hiểu ra mình làm sao lại tai bay vạ gió rồi, nhìn Tả Hi Dĩnh cầu cứu, mặt cô phủ sương giá, không nói không rằng.
"Mày không nghe thấy à? Bảo mày xéo, có tin tao đánh mày không?" Đơn Dũng vung tay lên lần nữa:
Nam sinh đó chạy ngay, nhưng mà không chạy đi mà chạy ra sau lưng Tả Hi Dĩnh, bám vai cô:" Dì, anh ấy là ai thế? Có phải là người dì gặp được ở Lộ Châu không, dữ vậy?"
Dì, dì, dì? Đơn Dũng lảo đảo, bàng hoàng hiện rõ lên mặt.
"Đi, kệ cậu ta." Tả Hi Dĩnh khoác tay chàng trai đi luôn, không thèm nhìn Đơn Dũng lấy một cái:
Dì, dì, dì? Đầu óc Đơn Dũng vẫn đoản mạnh, bỏ mẹ tôi rồi, đúng rồi, sư tỷ từng nói con trai của chị chị ấy chạc tuổi cô, còn chưa gặp mặt đã suýt đánh thân thích rồi. Đơn Dũng hối hận vô cùng, vỗ trán tự mắng bản thân quá u ám.
Hối hận cũng vô ích, phải tìm cách bù đắp, Đơn Dũng cuống lên đuổi theo tiểu soái ca, lúc này mới thấy, chàng trai này mặt mày thanh tú, thấp thoáng đường nét sư tỷ, đúng là thằng cháu rồi, rối rít nói:" Soái ca, xin lỗi nhé, dì cậu chẳng giới thiệu, anh cứ tưởng thằng nào mù mắt tán tỉnh dì cậu... Nào làm quen chút, anh họ Đơn, tên Dũng, Đơn Dũng."
Có người mặt dày tới độ đó, vừa định đánh người ta xong làm như không có gì, Tả Hi Dĩnh cắn môi. Tiểu soái ca không nhịn được cười, hơn nữa chẳng để bụng chuyện vừa rồi, bắt tay y:" Em họ Lương, Lương Ngọc Châu, nên xưng hô với anh thế nào? Gọi là anh Đơn à?"
"Ha ha, không cần khách khí." Đơn Dũng bỗng thấy chàng trai này vừa mắt lắm:
Tiểu soái ca cũng không phải loại vừa, trở giọng ngay:" Gọi anh không ổn rồi, đúng không dì?"
"À đúng, không thích hợp, không thể gọi anh." Đơn Dũng được nhắc mới sực tỉnh, nếu gọi anh chẳng hóa mình phải gọi sư tỷ là dì à? Nhưng mà cũng không thể gọi là dượng! Cái bối phận này phải làm sao đây, thằng nhãi hiển nhiên thừa hưởng gen hóm hỉnh của Lão Tả rồi.
Tả Hi Dĩnh bị hỏi tới đỏ mặt, lườm cả hai:" Cút cả đi."