Q2 - Chương 162 Lải nhải và lo âu. (1)
Bữa cơm tuy thiếu rượu nhưng vẫn vui vẻ, ăn xong thằng cháu khoan khoái xoa bụng, khen ông ngoại nức nở, khen cái khác ông Tả chưa chắc đã vui, khen là ẩm thực gia thì Lão tả hưởng thụ lắm. Tả Hi Dĩnh thì ánh mắt không vui nhìn cha, Tả Nam Hạ biết mình phạm quy rồi, liên tục hứa hẹn sẽ không có lần sau, nhất định nghe khuyến có của bác sĩ, mấy thứ dầu mỡ thịt thà thực ra chẳng ngon.
Khi cô giúp việc thu dọn bát đũa thì Lương Ngọc Châu có điện thoái, lén lút sang bên nghe, sau đó cáo từ muốn chuồn, Đơn Dũng đi tiễn. Khi thằng cháu lên xe phóng đi như làn khói, Tả Hi Dĩnh mới nhớ ra là hắn uống rượu, quên dặn đừng lái xe, khi cô chạy ra thì chỉ thấy bóng xe mà thôi, tức giận gọi điện mắng vài câu. Đoán chừng là không quản nổi thằng nhóc kia rồi, cho nên cúp điện thoại nhìn thấy Đơn Dũng quay sang mắng y, sau đó hậm hực đi lên lầu. Tả Nam Hạ nhìn Đơn Dũng rầu rĩ, cảm giác có chút không ổn.
Không ổn thật, nhìn thế nào cũng thấy giống hai đứa đang cãi nhau, con gái như đang cố ý mặt nặng mày nhẹ với Đơn Dũng, mà Tạ Nam Hạ thấy với tính cách của Đơn Dũng phải nhẫn nhịn lấy lòng, e là làm khó y rồi.
Nhưng Tả Nam Hạ chỉ biết lắc đầu thở dài thôi, từ trong nhà đi ra sân, nhìn thấy đèn gần cửa sổ phòng con gái sáng lên, lại như mọi khi vùi đầu vào học bài rồi, mức độ chuyên tâm ấy không kém mẹ nó năm xưa. Còn Đơn Dũng thì sao, trong phòng bật TV, Tả Nam Hạ nghe âm thanh truyền ra, không ngờ là phim hoạt hình thiếu nhi. Cả hai khác biệt quá lớn, không gặp nhau thì nhắc suốt, gặp nhau rồi ngồi ăn cơm cũng chẳng nói được câu nào, dù là giáo sư Tả cả đời nghiên cứu triết học rất có thành tựu cũng chẳng hiểu nổi là sao.
Vốn định vào phòng nói chuyện với Đơn Dũng, có điều ông đổi ý, lên lầu, gõ cửa phòng con gái.
Khi ông đi vào con gái đưa ánh mắt từ cuốn sách qua, ngạc nhiên nhìn cha, có vẻ lấy làm lạ vì sao cha thay đổi thói quen. Bình thường sau khi ăn cơm tối ông sẽ xem thời sự, sau đó đọc sách, đi ngủ sớm, rất ít khi tới phòng mình. Tả Hi Dĩnh cũng chỉ thoáng ngạc nhiên thôi, cô đoán ra rồi:" Cha, cha sẽ không làm thuyết khách đấy chứ?"
"Ha ha, mặc dù cha đã già, nhưng chưa rảnh rỗi tới mức đó. A, cái mũ rơm này không tệ, không ngờ Đơn Dũng còn khéo tay như vậy." Tả Nam Hạ nhìn cái mũ rơm, vẫn còn giữ được màu vàng, phối hợp với chữ khắc gỗ treo bên cạnh, khá thú vị, một thứ đại nhã, một thứ đại tục, đặt bên nhau không hề làm người ta thấy chướng mắt.
Tả Hi Dĩnh cười, cha càng già càng hay lải nhải, nhất là người cha có học vấn càng biết vòng vo lải nhải. Chứ không à, khen xong cái này liền ngồi xuống bên con gái, ông tả tiếp tục:" Ồ, cái ví kia trông cũng không tệ.
Trên giá sách cổ đặt ngay ngắn một cái ví rơm, cả gian phòng đó là món đồ trang trí rẻ nhất. Biết cha mình ám chỉ cái gì, cô cố ý mím chặt môi, giống như hồi nhỏ bị cha đoán trúng tâm tư, dù bị đoán đúng cũng không nói ra.
"Người có bí mật là hạnh phúc, có ngại chia sẻ cho cha biết một ít không?" Tả Nam Hạ rất tò mò hỏi:
"Vậy cha muốn biết bí mật gì của con?" Tả Hi Dĩnh xoay người đối diện với cha, câu nệ như còn là học sinh, có vài phần xấu hổ:" Không tới mức cha mong con gả đi ngay bây giờ chứ?"
" Nói gì thế, cha làm sao nỡ. Nếu nói tới lòng riêng, cha còn mong con cả đời đừng gả đi, sống bên cha ấy chứ. Nhưng như thế quá ích kỷ, quá vô lý. Hi vọng lớn nhất của cha là trước khi nhắm mắt lại nhìn thấy con sống hạnh phúc mỹ mãn như người bình thường, đời người ngắn ngủi mấy chục năm, chớp mắt cái đã già, ngày tháng hạnh phúc của một con người quá ngắn." Tả Nam Hạ thở dài:
"Vậy cha gấp gì chứ, không phải con đang nỗ lực tìm kiếm đây sao?"
"Vậy còn thấy chàng trai tìm tới nhà ta thế nào?"
Tả Hi Dĩnh không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại:" Vậy cha thấy sao?"
Xem ra con gái không bài xích, Tả Nam Hạ châm chược nói:" Hơi kém, miễn cưỡng hợp cách. Điểm tốt thì nó là một đứa chân tình thật tính, chỉ cần ai tốt với nó, nó sẽ tốt lại một cách vô nguyên tắc, không kèm bất kể điều kiện gì. Điểm không hay thì là trừ ăn ra ở phương diện khác đều bất học vô thuật, tương lai cha sợ là không có nhiều tiếng nói chung với con."
Một câu trúng đích, Tả Hi Dĩnh nhận ra từ lâu rồi, Đơn Dũng trước giờ là thế, lại chẳng coi đó là xấu hổ, còn vênh mặt lên, đối với chàng trai suốt ngày bôn ba kiếm ăn, đầu óc toàn ăn uống tất nhiên có thu hút hơn là bụng đầy kinh luận:" Chỉ mới miễn cưỡng hợp cách, không phải là hơi thấp sao?"
"Không, không thấp đâu, thời buổi này người có thể hợp cách không nhiều, cũng vì cha thấy cậu ta thật lòng thích con mới đánh giá là hợp cách. Nếu như cũng mang mục đích như những kẻ khác, không cần con nói, cha đã đuổi ra khỏi nhà." Tả Nam Hạ thành thật nói:
Tả Hi Dĩnh lè lưỡi làm mặt quỷ với cha, nhưng cô thừa nhận câu nói này, có lẽ chính vì phần chân tình này mới làm cô khó xử, hồi lâu không nói gì cả.
Tả Nam Hạ cũng dừng lại chốc lát, cẩn thẩn hỏi:" Hi Dĩnh, tình cảm là thứ nên cắt là cắt, nếu không sẽ bị nó làm nhiễu loạn, không phải là cha ép uổng gì con, nhưng có gì thì nên nói rõ là hơn, nếu không trong lòng cả hai vừa có trông đợi, lại có khúc mắc, lại thành không tốt. Khi cậu ta chưa tới, con cứ nhắc suốt, cha nghĩ con thực sự nhớ cậu ta chứ, nhưng cậu ta tới một cái, sao cha cảm thấy... Con cố ý xa cách?"
Câu này có vẻ nói đúng vào tâm sự của con gái rồi, Tả Hi Dĩnh thở dài, có vẻ trăm mối tơ vò, khẽ nói:" Cha nói đúng, con người không thể quá ích kỷ, nếu con bất chấp tất cả, vậy thì ích kỷ quá, với cậu ấy, đối với cha, con đều có chút ích kỷ."
"Con có ý gì?" Tả Nam Hạ chưa hiểu:
"Cha đã trên 70 rồi, làm sao con yên tâm để cha lại một mình... Hơn nữa, hơn nữa, con thế này, không biết có thể sống như người bình thường được bao năm. Nhà chúng ta lại nhiều chuyện phức tạp, con nghĩ, để cậu ấy tới chia sẻ cuộc sống khô khan, đơn điệu, vô vị và đau khổ của con, phải chăng là tàn nhẫn với cậu ấy. Con rất hoài niệm ngày tháng ở Lộ Châu, cậu ấy giống như người ở thế giới khác tới, sống vui vẻ, nếu vì con mà khiến cậu ấy phải thay đổi, con không đành lòng." Tả Hi Dĩnh nhìn lên cái mũ rơm và ví sơm trên tường, rất đẹp, đẹp một cách đơn thuần, tựa như nụ hôn kia, đẹp tới làm tim người ta đập mạnh, nhưng luôn sợ nó sẽ biến vị:
Ánh mắt của Tả Nam Hạ cũng đờ ra, tựa hồ đó cũng là lo lắng của ông, loại lo lắng người ngoài chẳng thể hiểu được.
Hồi lâu sau Tả Hi Dĩnh khẽ nói:" Cha không phát hiện ra cậu ta thay đổi rất nhiều à, không còn tùy ý như trước nữa, con nhìn ra trong lòng cậu ấy chứa tâm sự, con cảm giác được cuộc sống của cậu ấy ở Lộ Châu không phải như ý. Nếu con đem những phiền của mình gán cho cậu ấy, không phải làm cậu ấy càng đau lòng sao? Con, con thực sự không biết phải làm gì với cậu ấy, con cứ nghĩ, thời gian lâu dần sẽ từ từ phai nhạt, từ từ quên đi, dù sao cách nhau xa như vậy, cậu ấy sẽ thành hồi ức mỹ hảo. Nhưng không ngờ khi cậu ấy xuất hiện trước cửa, con mới hiểu, cậu ấy đã lại ấn tượng quá sâu trong lòng rồi, sâu tới mức khiến con không biết làm sao?"
Tựa như chỉ tự lẩm bẩm với bản thân, nữ nhân tư duy quá lý trí không tốt lắm, ít nhất dùng lý trí đối đãi với tình cảm là không tốt.