← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 163 Lải nhải và lo âu. (2)

Đề tài đi quá xa rồi, xa tới một nam một bắc, Tả Nam Hạ thấy con gái trầm tư, Tả Nam Hạ đột nhiên bật cười, cười rất vui vẻ, khi con gái nhìn sang dò hỏi, ông mới giải thích:" Cha hiểu rồi, té ra là như thế, ha ha ha."

"Thế là sao ạ?" Con gái lại chưa hiểu:

"Cậu ấy quan tâm tới con, cho nên cố ý thay đổi bản thân, con cũng quan tâm tới cậu ấy, cho nên cố ý giữ khỏng cách, nên cả hai đứa càng tới gần nhau cho nên cảm giác càng xa cách." Tả nam hạ quả nhiên không thẹn là người nghiên cứu triết học cả đời, nhìn rất thấu triệt, tranh thủ khuyên con gái:" Hi Dĩnh, sống tới tuổi của cha nhìn mọi thứ nhạt lắm, đời người mấy chục năm, cao hứng là được rồi. Đời này sai lầm duy nhất của cha là đã quá nghiêm khắc với con, dạy con quá quy củ. Con không thể học được về cuộc sống từ sách vở đâu, trước kia người ta luôn nói, Cách Mạng Văn Hóa đưa phần tử đại trí thức như cha xuống quê lao động là đại họa, nhưng bây giờ nhìn lại thì chưa chắc. Ít nhất những người như cha trải qua chuyện ấy càng hiểu cuộc sống hơn, nhiều việc thực ra rất đơn giản, con người sống thư thái, cao hứng là được, điều này không liên quan gì tới tài phú, trí tuệ, địa vị, học thức. Ngược lại, những thứ ngoài thân đó thường là thứ ngăn cản người ta có cuộc sống thoải mái."

Tả Hi Dĩnh nhích người, tựa hồ bị lời của cha làm xúc động.

Tả Nam Hạ đứng lên:" Đừng thấy cha lải nhải quá, cha không định can thiệp vào chuyện riêng của hai đứa, con vui là được, có điều con không cần cố ý. Nếu con cố ý lạnh nhạt xa lánh đuổi cậu ta đi, kết quả với cậu ấy chưa chắc đã tốt hơn, nhưng con sẽ hối hận và day dứt cả đời."

Nói xong xoay người rời đi, khẽ khép cửa lại.

Tả Hi Dĩnh ngồi ngây ra đó chẳng tiếp tục học được nữa, nghe thấy cha bật TV giống mọi khi, rồi sau đó không lâu không thấy âm thanh gì nữa, chắc cha về phòng đọc sách rồi.

Thực ra hôm nay cô học chẳng vào, đầu óc rất loạn, Tả Hi Dĩnh nhón chân mở cửa một khe hẹp, nghe ngóng hồi lâu không thấy tiếng động nào, đổi dép mềm, khẽ khẽ xuống lầu. Đứng ở cầu thang do dự hồi lâu, nghe thấy tiếng TV rất nhỏ trong phòng giúp việc, đi về phía phòng Đơn Dũng.

Cô định làm gì?

À, muốn xem xem cậu ta làm gì, bị mình lạnh nhạt có giận không? Lần đầu tiên làm loại chuyện như đi ăn trộm này, tim Tả Hi Dĩnh đập mạnh, áp tai vào cửa, cửa lọt sáng, cổ đẩy nhẹ. Đơn Dũng đang ngồi đối diện với màn hình vi tính, xoay lưng về phía cô, bật nhạc nhè nhẹ, đang chơi bài trên máy tính. Tả Hi Dĩnh nổi tính trẻ con, định hù cho Đơn Dũng giật mình, di động Đơn Dũng reo, thành ra cô mới là người giật mình, dừng động tác.

Nghe chuyện riêng của người ta thì không hay, Tả Hi Dĩnh định đi, nghe thấy cái tên quen thuộc, dừng lại...

"Đại Bằng, sao thế? Cái gì? Không làm thành quản nữa... Ồ, bị khai trừ! Không thể nào, cha cậu vừa được đề bạt lên làm phó cục trưởng... Hả, cha cậu tới đội tuyên bố?... Ha ha ha, thế thì cậu hết chỗ kêu oan, đáng đời! Thời buổi nào rồi còn gây sự đánh nhau, không xử lý cậu thì ai?... Sao? Cậu thi công vụ viên? Bằng vào bộ dạng cậu á, riêng yêu cầu ngũ quan đoan chính là chặn hết cửa của cậu rồi, bày trò gì thế?.... Báo danh rồi, thôi thôi, đừng bốc phét, cậu mà có tiền đồ thì xã hội này vô vọng rồi.... Theo anh làm á, cậu đi hại chính phủ đi, đừng hại anh... Cúp đây, bận lắm... Đang ở cùng Tư Oánh, uống rượu à.... Sao thế mỹ nữ, nhớ anh quá à?"

Một cái tên mới, hình như là tên con gái, bỗng dưng làm Tả Hi Dĩnh tò mò, len lén nhìn Đơn Dũng đã chuyển di động sang tai khác.

"Ừ, tôi biết, sẽ tranh thủ về sớm, dù sao đang kỳ giáp hạt chẳng có việc gì, hàng tích trữ của chúng ta đủ dùng mấy tháng rồi... Cô đừng thúc giục, tôi vất vả chạy mấy nghìn km tới Hạ Môn tán gái có dễ dàng gì... Hiệu quả á, đương nhiên là tốt, hiện giờ chúng tôi ngủ cùng nhau, bị cô quấy nhiễu... Cái gì, bảo cô ấy nói chuyện à? Cô ấy có quen cô đâu, không nói... Gì bốc phét à? Cô chưa thấy thôi, năm xưa nếu tôi theo đuổi cô thì chúng ta sớm thuê phòng rồi...  Ha ha, uống ít thôi... Hả? Tiểu Cái cũng không làm nữa, được, để cậu ấy nói chuyện với tôi..."

Lại đổi người rồi, có điều đoạn trước làm Tả Hi Dĩnh đỏ mặt, bỗng dưng tức giận. Lại nghe Đơn Dũng an bài chuyện làm ăn.

"... Hôm nay các cậu làm sao thế, đều quan tâm tới chuyện anh tán gái vậy, nói thừa, tất nhiên là tuyệt sắc trong nữ giới, cực phẩm rồi. Dẫn về á? Không được, cô ấy học thạc sĩ còn chưa tốt nghiệp... Con mẹ nó, coi thường bằng cấp anh không cao à, nói cho mà biết, nếu trường có khoa tán gái thì anh đã có bằng thạc sĩ rồi... Sao? Duy Đặc á, Duy Đặc làm sao? Lão Sài tới tìm các cậu? Chỗ quỷ quái đó đừng tới nhiều, đám con gái ở đó chơi đùa các cậu như trẻ con thôi... Xì, các cậu làm sao so với anh được, anh từ nhỏ rèn luyện trong gian khổ, công phu trên giường lợi hại hơn cả công phu quyền cước... Lôi ca của cậu á, Lôi Đại Bằng là cái rắm, lần đầu của cậu ta là do anh mày dạy đấy."

"Vệ Hoa, cậu cũng không làm nữa à?... Ồ, tới trung tâm giám sát trị an sao? Nơi đó không tệ đâu, cần anh giúp gì không? ... Gì, muốn một bức ảnh của chị dâu cậu á?.... Đi chết đi, sao cậu không xin ảnh khỏa thân luôn ấy.... Muốn ảnh khỏa thân à, được, anh khỏa thân chụp cho cậu xem...."

Đơn Dũng nói bậy nói bạ liên hồi, tục không chịu nổi, Tả Hi Dĩnh cảm xúc ngổn ngang, nhất thời không biết làm sao. Đúng lúc Đơn Dũng bốc phét hăng đắc ý xoay người trên ghế thì thấy sư tỷ, bộp một phát, di động rơi xuống sàn, người cũng thiếu chút nữa ngã luôn, toàn thân hóa đá.

Hỏng rồi, không biết sư tỷ nghe bao lâu rồi, Đơn Dũng cũng là người kinh qua sóng gió, nhào bổ tới tắt ngay di động, đứng dậy gượng gạo hỏi:" Sư tỷ, sao còn chưa đi ngủ?"

"Hì hì, tới nghe tiếng lòng của thạc sĩ tán gái." Tả Hi Dĩnh mặt không lộ biểu cảm nào:

Hu hu, sao anh đen thế không biết, Đơn Dũng biết là hỏng chuyện rồi, quá nửa là sư tỷ nghe thấy hết rồi, rối rít phân bua:" Em, em bốc phét với bọn nó thôi, chuyện đó không coi là thật được."

Tả Hi Dĩnh thở dài:" Mai tôi kiếm người đưa cậu đi chơi Hạ Môn, ngày kia tôi nghỉ, cậu chơi thêm vài ngày rồi hẵng đi."

"À, vâng." Đơn Dũng vội gật đầu, lúc nãy còn bốc phét bản lĩnh tán gái, giờ đối diện với sư tỷ, ú a ú ớ không nói được gì:

"Nghỉ sớm đi." Tả  Hi Dĩnh nói xong đi luôn:

Khi Đơn Dũng định đáp lời thì bóng hình xinh đẹp đã biến mất ở lối rẽ hành lang.

Chát, vỗ mạnh vào trán, Đơn Dũng kêu khổ không thôi, lại chát chát chát vỗ mạnh vài cái nữa mới đóng cửa vào. Hối hận chết thôi, chuẩn bị bao nhiêu lâu, bị một cuộc điện thoại khốn kiếp hủy hết rồi, chỉ tại lũ không kiếp kia... Lũ đó bị đồn công an bắt, sau đó trong đội khai trừ mấy tên cầm đầu, cũng chẳng sao, mấy đứa đó vừa vặn không muốn làm nữa. Thế nào mà Tống Tư Oánh còn tới an ủi... Đơn Dũng nghĩ lại vừa rồi mình nói cái gì, chụp ảnh khỏa thân? Ngủ cùng nhau? Công phu trên giường? Bỏ mẹ, bao nhiêu từ hay ho như thế, đảm bảo sư tỷ nhìn mình với con mắt khác luôn.

"Thôi xong rồi, mình không nên tới con mẹ nó, hỏng hết hình tượng rồi." Đơn Dũng vừa tức vừa hối hận, tắt máy vi tính nằm lăn ra giường, lòng như bị mèo cào, đứng dậy đi qua đi lại, cuối cùng vẫn là buồn chán thả mình xuống giường.