Q2 - Chương 166 Đã loạn càng thêm loạn. (3)
Chuỗi vòng kia không chỉ khiến Đơn Dũng bất an, làm cả Lương Ngọc Châu cũng bất an, chứng tỏ quan hệ giữa Đơn Dũng và Tả Hi Dĩnh không hề tầm thường, nhiều lần nhìn trộm chuỗi vòng trong tay y, có vẻ thèm muốn và khẩn trương. Đơn Dũng cau mày nói:" Ngọc Châu, sao lại tò mò về đời tư của trưởng bối như vậy, thế là không nên."
"Hì hì... *%^#$%... em chỉ hỏi thôi mà." Thằng cháu cười lấy lòng, miệng phun tiếng chim, tò mò tới sốt ruột rồi:
"Anh hiểu rồi." Đơn Dũng trầm tư gật gù, y không ngây thơ nếu quan hệ giả tạo trong Tả gia vì gia sản của ông Tả, vậy họ tất nhiên chú ý tới người có khả năng phân chia đi một phần gia sản đó, ví dụ con rể chẳng hạn, hỏi:" Vậy cậu nói xem phát triển quan hệ giữa anh và dì cậu rốt cuộc nên định vị thế nào?"
"Cái này..." Thằng cháu nói thẳng luôn:" Thế dì em có muốn gả cho anh không?"
"Anh mong mà chẳng được."
"Đơn đại hiệp, chuyện ẩm thực em không bằng anh, chứ chuyện nữ nhân, anh không bằng em. Để em nói cho anh nhé..."
Thằng cháu ghé tai Đơn Dũng làm cả một tràng, nói rất nhanh, nhưng Đơn Dũng nghe không sót chữ nào, hắn kể Tả Hi Dĩnh đã tự sát hai lần, một lần cắt cổ tay, một lần uống thuốc. Về sau cứu sống nhưng mắc bệnh thần kinh, phải nằm viện hơn một năm, mới khôi phục chưa được một năm.
Nói xong thằng cháu giữ một vẻ mặt trang nghiêm nhìn Đơn Dũng, Đơn Dũng im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ gật đầu nói: "Biết rồi."
"Không phải là em cố ý nói xấu dì em đâu, nhiều người trong Đh Hạ Môn biết lắm, mấy năm trước khi dì em bị bệnh, ông ngoại em thường mời giáo viên trẻ hoặc sinh viên tốt nghiệp tời nhà làm khách, mong dì em nhìn trúng ai đó. Ai ngờ bọn họ tiếp xúc với dì em một hồi là sợ hãi chạy sạch, ông đã không giúp được gì, ngược lại làm dì em bệnh càng nặng. Về sau ông ngoại em dẫn dì em đi khắp nơi giải khuây, lạ quá, không ngờ lại khôi phục." Lương Ngọc Châu nhìn Đơn Dũng rất quái dị, tựa như đang thắc mắc vì sao bao nhiêu người chạy rồi mà y lại sán tới, phải chăng có ý đồ khác:
Lúc này Đơn Dũng không còn nghĩ thằng này hợp khẩu vị mình nữa rồi, rừng nào sẽ sinh ra thứ chim đó, e rằng thằng nhãi từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực này chẳng phải là loại chim tử tế. Y chẳng phản ứng gì, mắt cứ ngây ra nhìn biển trời xanh ngắt đằng xa.
Lương Ngọc Châu không thấy Đơn Dũng có phản ứng, mắt đảo qua đảo lại, ghé tai thì thầm:" Hay là, Đơn đại hiệp này, phong cảnh này có gì hay mà xem, em dẫn anh tới hội sở tư nhân xem... Hoàng Triều, cái đỉnh cấp ở đây luôn, gái ở đó còn ngon hơn Hồng Lâu, cũng sạch hơn, có cả đại lão Hong Kong bay sang kiếm vợ bé."
"Không cần, khả năng ngày mốt là anh đi rồi." Đơn Dũng lắc đầu càng lúc càng thấy phải cẩn thận với thằng cháu nhìn tưởng chừng đơn thuần này:
"Ồ." Câu này làm Lương Ngọc Châu yên tâm, cười có vẻ đắc ý, điện thoại lại reo, chẳng biết là em gái nào, bò dậy ngay tức thì, nói một tràng tiếng địa phương Đơn Dũng không hiểu.
Đơn Dũng đợi hắn nói chuyện điện thoại xong chủ động lên tiếng:" Ngọc Châu, anh thấy số em gái hẹn cậu không ít, hay thế này, chúng ta việc ai nấy làm, cậu đi tán gái, anh lang thang một lúc rồi về."
"Vậy sao được ạ?" Lương Ngọc Châu xấu hổ:
"Quyết định thế đi, lái xe thì ngắm được cảnh gì chứ?" Đơn Dũng chắp tay sau lưng đi luôn:
Thằng cháu bỗng nhân nhận thấy từ sắc mặt lẫn ngữ khí của Đơn Dũng đều gây ra mấy phần áp lực với hắn, tựa hồ một lời định đoạt, không cho ý kiến. Mà chuyện này cũng hợp tâm ý hắn, nên không nói gì.
Đương nhiên là áp lực rồi, Đơn Dũng dù gì ở Lộ Châu cũng có nhà máy chỉ huy mấy chục người, ra ngoài có địa vị nhất định, huống hồ từ xưa đã mang khí chất thổ phỉ, một khi y nghiêm tục, quả thực có vài phần uy thế. Xuống núi, Lương Ngọc Châu quả nhiên cáo từ một câu rồi vội vàng phóng xe đi như bay.
Xem phong cảnh thì cũng phải cầm tâm tình, loại tâm tình thong dong nhìn đâu cũng thấy cảnh đẹp, chỉ có điều vô tình biết nhiều chuyện phức tạp như thế, tâm tình phá hỏng hết rồi. Đơn Dũng lang thang vô mục đích một lúc, lại ngồi ngây ra bên biển một lúc rồi bắt taxi quay về.
Thời gian vẫn còn sớm, Đơn Dũng đứng trước hàng rào sắt của Tả gia, nhìn vào sân vườn yên tĩnh cây cối um tùm, Tả Hi Dĩnh thì vừa tới trường, bác Tả chắc là đang ngủ trưa. Đột nhiên lại cảm giác nơi này thật xa lạ làm y thấy không nơi nào để đi, lại không muốn quấy rầy giấc ngủ của người khác, thế là men theo biệt thự tản bộ. Đi tới lần thứ n thì cô giúp việc nhìn thấy Đơn Dũng, vội vàng mới y vào nhà, cô gái này là người đương địa, nói tiếng phổ thông còn khó nghe hơn tiếng Anh. Đơn Dũng qua loa vài câu định về phòng thì giáo sư Tả mắt lim dim xuống lầu, thấy Đơn Dũng như thấy bạn chơi, mời:" Nào nào, không đi chơi nữa vừa vặn, về chơi với tôi, đên lầu đi đang nói buổi chiều không có ai uống trà cùng đây."
Đơn Dũng theo giáo sư Tả lên tầng hai, phong của ông thông với một ban công chừng 10 mét vuông, gần như giống ban công phòng y, cũng rào sắt bao quanh, giữa đặt một cái bàn làm bằng gỗ tự nhiên nguyên khối. Đơn Dũng được ông già hung đúc cũng xem qua ít sách về trà đạo, cái bàn này chắc là gỗ cánh gà, ghế thì là ghế mây, cổ kính cũ kỹ, ngồi lên không thấy gợn, rất thoải mái."
"Xem ra đi chơi không vui hả? Mai bảo Hi Dĩnh đưa cậu đi chơi Cổ Lãng Tự nhé?" Ông già đun nước, cơn buồn ngủ vừa tan:
Đơn Dũng lắc đầu:" Vui lắm ạ."
"Ha ha, lừa ông già đấy hả, tôi làm giáo viên cả đời, trẻ con nói dối, tôi nhìn cái là ra." Tả Nam Hạ vạch trần đứa trẻ con nói dối:
Đối diện với ông già trí tuệ có đôi mắt thấu lòng người này, bất kể ngụy trang thế nào cũng vô ích, thế là Đơn Dũng cười cho qua chuyện.
Không hỏi, ông Tả rất biết ý tứ, rửa trà, rửa chén, nước thuận theo lỗ trên mặt bàn chảy róc rách xuống dưới, nghe rất vui tai. Ông pha trà rất tỉ mỉ, lại đun nước, trong lúc đợi nước sôi, đột nhiên hỏi:" Đơn Dũng, vụ án thương hiệu ở Lộ Châu gây xôn xao, tôi nghe nói có dính líu tới cục trưởng chi cục công an, người đó ngã ngựa kéo theo vài cán bộ lãnh đạo. Mà sao tôi thấy thương hiệu nghe quen quen, Hưởng Mã Trại đúng không?"
Đơn Dũng lòng giật đánh thót, vốn định tới thăm sư tỷ, cũng là để trốn đi cho yên tĩnh, không ngờ giáo sư Tả ở tận Hạ Môn cũng biết chuyện này, câu hỏi bất ngờ làm y ấp úng, không biết trả lời thế nào.
"Ồ, tôi hỏi thế không có ý gì đâu, Đơn Dũng, đừng hiểu lầm, chỉ thuận miệng hỏi thế thôi." Tả Nam Hạ thấy Đơn Dũng lúng túng liền xua tay nói:
Cái ông già hiền hòa này ở mặt nhân tình thế thái rất xảo trá, chỉ bằng vào một hai câu nói là đã thấu nội tâm một người, khi người ta mất tự nhiên lại đeo lên mặt nạ hiền lành, làm anh thấy người ta có ý tốt. Đơn Dũng nói thẳng luôn:" Bác rõ ràng là có ý khác, rõ ràng không phải thuận miệng hỏi, vì sao sợ cháu hiểu lầm?"
Ông già hơi bất ngờ, tiếp đó cười sang sảng:" Nói hay lắm, tôi đúng là có ý khác chứ không phải là thuận miệng hỏi, chỉ cần cậu không hiểu lầm là được, tôi không có ý đồ xấu."
"Cái đó thì tất nhiên là cháu biết, bác chẳng qua là muốn nhìn rõ xem cháu là người thế nào, để lòng yên tâm thôi... Để cháu." Đơn Dũng tranh nhấc ấm nước sôi, rửa trà, làm ấm cốc, dùng thủ pháp phượng hoàng tam điểm đầu đã thấy ở trà lâu vài lần, học ra dáng lắm, hơi nghiêng ấm rót trà.
Tả Nam Hạ cầm chén trà lên miệng, ngửi khẽ, nhưng mắt lại nhìn Đơn Dũng:" Nói không sai, nhưng mà tôi muốn nhìn cũng không rõ, chuyện đó hẳn không phải bí mật thương nghiệp cần giấu nhỉ?"