Q2 - Chương 165 Đã loạn càng thêm loạn. (2)
Đơn Dũng lái xe rất chậm, thấy Lương Ngọc Châu vừa cúp điện thoại, định nói gì đó thì điện thoại lại reo, lại bận rộn. Tiếp xúc gần hơn mới biết, tuy hai người chung sở thích, song vẫn có khác biệt, ví dụ tên này từ lúc lên xe là điện thoại không dừng, mà toàn là con gái gọi tới tìm mới ghê chứ. Một cô là Mễ Mễ, họ nói chuyện bằng tiếng Mân Nam, nghe không hiểu. Tiếp đó là Phương Dung, hình như là em gái Hong Kong, nghe cũng không hiểu nốt. Giờ hay rồi, thằng cháu nói tiếng Anh, với trình độ của Đơn Dũng chỉ đủ thi thoảng nghe ra LOVE, OK.
Hồi lâu sau cúp điện thoại, thằng cháu cười nịnh giải thích với Đơn Dũng:" Nhiều nữ nhân thật phiền.... Đơn đại hiệp lái xe không tiện hả?”
"Tôi nhát gan lắm nên lái chậm." Đơn Dũng nói đùa:
"Không sao, anh lái chiếc xe này thì dù có phạm luật cũng không ai dám bắt đâu." Thằng cháu đắc ý nói:
Đúng vậy thật, một cái xe đắt tiền đeo biển toàn số 8, ai dại gì mà bắt. Đi một lúc, thằng cháu chỉ một căn biệt thự đằng xa trên cao:" Thấy không đấy là nhà em, có thời gian anh tới chơi nhé."
"Có mình cậu thôi à?"
"Không, bà ngoại em nữa, cha em thi thoảng về, mẹ em vừa đi, còn một cô giúp việc."
" Hả, bà ngoại? Vợ của ông ngoại cậu à, đúng rồi, cậu có mấy ông ngoại?" Đơn Dũng lấy làm lạ, chẳng lẽ vợ khác của ông Tả vẫn còn:
"Là bà ngoại ruột của em đấy, bà ngoại sau thì không còn, bà ngoại từ nhỏ chăm em, anh lấy làm lạ vì sao ông ngoại và bà ngoại không sống cùng nhau à?"
"Đúng, à mà cũng không đúng."
"Họ ly hôn thôi, sau đó ông ngoại em lại kết hôn hai lần nữa rồi ly hôn thêm lần nữa, lần thứ ba chính là mẹ của dì em, mất ba năm trước." Lương Ngọc Châu thoải mái giải thích, xem ra không coi chuyện này có gì to tát: “ Còn ông thứ hai của em thì cũng mất rồi.”
Đơn Dũng buôn chuyện, cũng có chút đùa cợt:" Thế chẳng phải quá tiện à để ông ngoại ruột của cậu tới với bà ngoại ruột của cậu à?"
Lương Ngọc Châu ôm bụng cười, như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm vậy, mãi lâu sau mới giải thích:" Chuyện nhà em mà đơn giản thế thì hay rồi, thực ra nếu luận bối phận thì dì em và bà ngoại em cùng bối phận đấy, em gọi dì em là bà cũng chả sai."
"Không thể nào, loạn thế?" Đơn Dũng nghe mà hết hồn:
Thế là thằng cháu gập ngón tay giải thích, Ông ngoại năm xưa là phần tử trí thức bị đả kích, bà ngoại và ông ngoại vạch rõ giới hạn, bà ngoại dẫn con gái đi. Về sau bà ngoại lập gia đình, sinh cho Lương Ngọc Châu hai người cậu. Bên kia ông ngoại xuống quê lao động tám năm, khi quay về ngay đất cắm dùi cũng chẳng có, ở quê có kết hôn, nhưng vợ thứ hai chê nghèo chạy mất. Rồi sau phục chức giáo sư, không biết dùng thủ đoạn gì cưới học sinh kém gần 30 tuổi. Đã thế cùng họ với vợ cả, luận thân phận là cô dì của vợ cả, sinh ra Tả Hi Dĩnh, tính ra là chị em họ với vợ cả của cha mình. Về sau hai nhà hòa hoãn hơn liền rắc rối, Hi Dĩnh và Hi Dung gọi nhau là chị em, bình thường còn đỡ, nến Hi Dĩnh về nhà bà ngoại, gặp vợ cả của cha mình, cũng là chị em nốt, thế mới là phiền.
Kể rõ rồi, Lương Ngọc Châu cười ngặt ngoẽo giải thích thêm:" Đơn đại hiệp, không phải em nhất định phải gọi anh như thế, nhưng thực sự là quá loạn rồi, xưng hô với anh thế nào cũng là sai. Bên ông ngoại em không còn ai nữa, bên bà ngoại em thân thích nhiều, gặp nhau chẳng biết xưng hô thế nào."
"Ra là vậy, quan hệ gia đình cậu thử thách trí tuệ của người ta thật đấy." Đơn Dũng nghe mà toát mồ hôi, có đứa cháu gần bằng tuổi đã khiến xưng hô của y với người ta loạn rồi, ai ngờ còn loạn hơn, thuận miệng nói:" À Ngọc Châu, anh gặp mẹ cậu rồi đấy, cảm giác mẹ cậu rất thân với bác Tả."
"Ối dời, bề ngoài thôi, sau khi mẹ em trưởng thành lên đại học rồi ông ngoại em mới nhận lại mẹ em, mười mấy năm trời có gặp nhau đâu nên làm gì có tình cảm gì, ông ngoại em thương nhất là dì em. Một con người tương lai có thể thành thế nào thật khó nói, em nghe cậu em bảo, khi ông ngoại em về thành phố, chỉ có một ba lô toàn là sách, ai cũng coi thường... Chớp mắt một cái, càn khôn chuyển dời, hai người cậu của em, rồi cả cha mẹ em, phải dựa vào quan hệ của ông ngoại em để phất lên đấy." Lương Ngọc Châu cảm thán:
Câu này làm Đơn Dũng ngạc nhiên, cảm giác giáo sư Tả đâu có oai như thế chứ:" Anh cứ tưởng là mẹ em làm giàu rồi, bác Tả mới sang vì con chứ."
"Sai, sai to, ông ngoại em mới là phú hào, còn hơn nhà em, vì ông có môn sinh toàn quốc, đệ tử khắp nơi, có cả cán bộ cấp tỉnh bộ, mà anh thấy ông ngoại em rồi, không phải loại quan hệ thầy trò bình thường đâu, bọn họ phục ông ngoại em lắm, thường đến xin chỉ bảo đấy. Dựa vào lưới quan hệ rộng như thế của ông em, không muốn giàu lên cũng khó. Với lại ông ngoại em tầm nhìn xa lắm, năm xưa mang về đống đồ nghệ thuật ai cũng coi như rác, giờ thành tài sản người ta phấn đấu cả đời không được." Nói một hồi, Lương Ngọc Châu cười nịnh:" Đơn đại hiệp, ông ngoại em thích anh, sau nà anh phát đạt rồi đừng quên em nhé."
Đơn Dũng hiểu ra, bảo sao thằng cháu ân cần nhiệt ình như vậy, mơi sáng sớm đã tới đón mình đi chơi, ra là nhìn thấy cơ hội làm ăn trên người mình.
Đồng thời mơ hồ nghe ra, quan hệ Tả gia phức tạp hơn y nghĩ, hòa thuận là bề ngoài thôi, cơ mà chuyện nhà người ta, y không nghĩ sâu hơn.
Gần đó có pháo đài Hồ Lý Sơn, hai người xuống xe đi dạo lên núi, thể lực thằng cháu chẳng ra sao, chưa đi được bao xa đã thở hồng hộc, lại một hồi khen ngợi sức khỏe của y. Đơn Dũng đưa tay ra kéo hắn, thằng cháu như chạm phải điện rụt lại.
Không phải tay y làm sao, mà là chuỗi vòng ở cổ tay, Lương Ngọc Châu không tin nổi:" Dì em tặng anh à?"
"Ừ." Đơn Dũng cúi đầu nhìn, lần trước chia tay ở sân bay Tả Hi Dĩnh đeo lên cho y:
"Anh phát tài rồi." Lương Ngọc Châu thốt lên, mân mê cái vòng, ngưỡng mộ nói:" Đơn đại hiệp, đây là thiên châu trân tàng của ông ngoại em đấy, tuy không thể so được với cửu nhãn thiên châu, nhưng 24 viên đều tăm tắp xuyên thành một thế này, không nhìn kỹ thì tưởng là trầm hương, nhưng đắt hơn gấp bội."
"Đắt cỡ nào?" Đơn Dũng vô tình nhận món quà quý như thế, đổi bằng hai món đồ bện bằng rơm:
Lương Ngọc Châu chỉ tay:" Mua được hai cái xe của em đấy."
Đơn Dũng sững sờ, cái xe đó phải trăm vạn, mình vất vả tranh đấu vỡ đầu chảy máu, thu hoạch không bằng cái vòng tay này, khác gì cầm cái bát vàng đi ăn xin.
"Xem ra anh không biết gì thật." Thằng cháu vừa hâm mộ vừa buồn cười, vừa đi vừa kể, ông ngoại sưu tầm được rất nhiều tranh họa của danh nhân, không chỉ vì ông có nhãn quang tốt, vì ông từ năm xưa đã quen biết rất nhiều danh gia thư họa, thời đó không đáng tiền, tặng nhau bức tranh câu đối làm vui. Giờ đáng tiền rồi, một câu đối Tết năm xưa mua được cái xe, thư pháp tặng vui năm nào giá trị bằng căn nhà.
Nói đi nói lại Đơn Dũng hiểu ra vì sao thằng này sợ ông ngoại, sợ làm phật ý ông ngoại, tương lai không có phần của mình chứ sao.
Nghe hắn kể ông ngoại thâm tàng bất lộ ra sao làm đường lên núi cũng gần hơn, về phần ngắm cảnh chỉ là cái cớ mà thôi, bọn họ chỉ cưỡi ngựa xem hoa, chụp vài tấm ảnh. Hai người dẫm chân lên pháo đài lớn nhất, ngắm nhìn giang sơn như họa dưới chân. Thằng cháu quanh co thăm dò quan hệ Đơn Dũng và Tả Hi Dĩnh phát triển tới mức nào.