← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 170 Gió trời mây nước ta thành đôi. (2)

Sao vậy bác Sử, kiếm được nhiều tiền quá nên ngại, chuẩn bị chia cho cháu một ít à, ha ha ha .... Đúng rồi, bác làm gì có chê ít bao giờ... Tiếp theo làm gì à? Còn cần phải nói sao, giờ đám thương hộ kia một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng rồi, còn có vụ kiện đang đợi kia kìa, ai dám treo biển Hưởng Mã Trại mà kinh doanh nữa. Bác có thể mặc sức cướp thị trường rồi, muốn chiếm thế nào thì chiếm thế vậy thôi... Đợi người ta bình tĩnh lại rồi không có cơ hội nữa.... Máy gia công hẳn lắp đặt xong rồi chứ? … Cái gì còn thử à? Bác Sử này chỉ có một công đoạn tăng nhiệt và ép thôi, bao nhiêu lâu rồi mà bác không làm... Nhanh lên, nói bao nhiêu lần bác mới hiểu đây, thủ công lạc hậu rồi, không phù hợp với thời đại nữa, bác muốn làm một ít để ăn thì cầu kỳ thế nào cũng không quá, nhưng kinh doanh, phải cân bằng với cả hiệu suất, chi phí.... Ha ha ha, bác lo phí thương hiệu à? Cho cháu 10 lá gan cũng không dám đòi tiền lão đại thôn thổ phỉ như bác ….  được rồi, bác từng kéo cháu một cái, hôm nay cháu tiễn bác một đoạn, không cần tiền, được chưa?.... Sao Đại Tân Trang tới Tây Uyển và Đông Quan cướp thị trường à? Chuyện là sao, bác nói xem."

Chuyện mới lại tới, trong điện thoại Sử Bảo Toàn kể tình huống mới nhất cho Đơn Dũng nghe, hộ xâm phạm bản quyền đang lơ lửng dở sống dở chết, nhà máy thịt Hâm Vinh tất nhiên không dám chạy hết công suất,  ngay cả cửa hiệu trên đường Lộ Hoa và Tiền Tây của đám ông chủ Đào cũng ở trạng thái nửa đóng cửa. Chuyện này mà không giải quyết sớm thì sẽ thành ẩn họa lớn. Mà Đơn Dũng căn bản là không cho ai giải quyết hết, y cứ để đó, khiến đám hàng nhái kia làm không được mà không làm cũng không được. Thế là tranh thủ cơ hội có nhà khác nhảy vào tranh giành thị trường, hơn nữa còn là đại hộ ở Đại Tân Trang.

Đơn Dũng nghe xong thì hung hăng nói:" Đập đi, ra tay không tàn nhẫn thì chuyện khó thành, tìm bọn chúng đánh nhau, đám ngốc trong thôn bác thiếu gì, còn sợ đánh nhau à? Bác mà không dám làm đợi cháu về càn quét thì không có phần của bác đâu."

Một câu hùng hồn, rất hợp với tâm ý của ông Sử, cúp điện thoại một cái, Đơn Dũng chưa hết tức giận còn lẩm bẩm chửi gì đó, thuận tay ngắt một bông hoa. Chợt nhớ ra mình đang ở đâu, làm gì, lòng chợt có linh cảm xoay người lại, quả nhiên là thế, thiếu chút nữa húc đầu vào tường, mải xúi bẩy, không phát giác ra Tả Hi Dĩnh đã đứng ở cửa nhìn y lâu rồi.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào, xa thế sư tỷ không nghe thấy đâu, chỉ cần cười thật tự nhiên, Đơn Dũng nhe răng cười chạy tới.

Mái tóc dài buông xõa trên vai, áo khoác ngoài màu xanh có lớp lông màu trắng, quần vải,, bớt đi một phần trang trọng, thêm vào một phần điệu đà. Lúc này Tả Hi Dĩnh mới xoay người đóng cửa, mắt là lạ nhìn Đơn Dũng đang đi tới:" Vừa rồi dáng vẻ của cậu khi nói rất khí phách, làm tôi nhớ tới cảnh cậu vung tay hô lớn ở Học viện Lộ Châu."

"Thế sao?" Đơn Dũng thất kinh, vừa xong vô tình lộ ra khí thế thổ phỉ rồi, chối ngay:" Em và Đại Bằng nói chuyện với nhau thế đấy."

"Chuyện gì mà không thể nói tử tế, sao tôi nghe như cậu chửi người ta vậy?" Tả Hi Dĩnh trách móc:

"Ôi, chị không biết thôi, thằng mặt dày đó trừ ăn không trả tiền lại còn nợ tiền không trả nữa, bây giờ vậy mà lại thi công vụ viên, trong điện thoại trêu chọc em... Chị nói xem, cái loại đó mà làm cán bộ lãnh đạo thì bách tính lương thiện như em sống thế nào?" Đơn Dũng ra sức bôi nhọ Lôi Đại Bằng, mà thực ra thằng đó còn cần bôi nhọ à?

Tả Hi Dĩnh tựa hồ nhớ tới bộ dạng của Lôi Đại Bằng, cười khúc khích, sóng vai đi được không xa, bắt chiếc taxi, đợi vào trong xe, đề tài này cũng dừng lại. Tả Hi Dĩnh nói tới bến tàu, yên tĩnh ngồi ở ghế sau, nhìn Đơn Dũng như ngập ngừng muốn nói gì thôi.

Đơn Dũng từng ngạc nhiên sao nhà Tả Nam Hạ không có lấy một cái xe, có điều giờ hiểu rồi, bác Tả tuổi cao như thế, sư tỷ thì tính cách lại trạch, xe có thì dễ thôi, nhưng ai lái xe?

Vậy cũng tốt, được ngồi gần sư tỷ, quay sang một cái có thể thấy tóc mai, chú ý một chút có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, có lẽ tay chỉ cần nhích sang một chút là có thể nắm náy đôi bàn ta câu nệ để trên đùi. Đơn Dũng thử nhích, nhưng mà cái tay không nghe lời, Tả Hi Dĩnh chớp mắt, tựa hồ nhìn ra động tác cực nhỏ của Đơn Dũng, làm y bối rồi quay đầu đi che giấu. Không ngờ bàn tay trắng trẻo mà y không dám nắm lại đưa ra, nắm lấy cổ tay y, đặt vào lòng bàn tay cô, thật nhẹ nhàng, mười ngón tay đan vào nhau.

Bàn tay nhỏ man mát, Đơn Dũng hơi nhíu mày, nắm chặt lấy một chút mới cảm giác bàn tay đó ấm dần.

Tựa hồ không cần lời tình ý ngọt ngào, chỉ cần lặng lẽ ta nắm tay như vậy, cảm thụ nhịp tim của nhau thôi. Khóe mắt Tả Hi Dĩnh có thể thấy bờ vai rộng rãi rắn chắc, nhưng ngại ngùng không dựa vào, tựa hồ mấy tháng không gặp, có thêm chút xa lạ. Cô đang do dự thì Đơn Dũng đữa nắm lấy bàn tay còn lại của cô, ủ trong lòng bàn tay lớn, ram ráp, nóng ấp của y.

Có dòng điện li ti từ lòng bàn tay lan tỏa, lỗ tai Tả Hi Dĩnh nóng lên, còn tưởng rằng Đơn Dũng muốn có động tác thân mật, cô né tránh, không ngờ Đơn Dũng khẽ nói như sợ lái xe nghe thấy:" Sư tỷ, tay chị lạnh quá, sao vẫn còn giống hệt lần trước thế? Chị phải ăn thêm thịt cá, không thể kiêng quá mức, đặc biệt là nội tạng động vật như gan lá lách. Cò cá thứ cay như ớt... Hôm qua em nói chuyện với giúp việc rồi, thực đơn nhà chị có vấn đề, quá thanh đạm, nếu ăn quanh năm sẽ tỳ hư vị hàn, dinh dưỡng không tốt."

Tả Hi Dĩnh bất giác nhớ lại bát canh lòng ăn ở miếu Thành Hoàng, nhớ cái cảm giác ăn tới toát mồ hôi, nhỏ giọng đáp:" Quen rồi không dễ sửa, với lại cha tôi quá tham ăn, tôi mà không kiềm chế, cha tôi càng không tiết chế."

"Ôi, chị cứ để bác ăn đi, bao nhiêu tuổi rồi còn tiết chế cái gì nữa, giờ chuyện bác có thể làm không phải chỉ có ăn và chơi thôi sao?" Đơn Dũng nói đỡ cho giáo sư Tả.

" Cậu nói thật nhẹ nhàng, không phải cha cậu cậu không xót, lần trước tôi chưa tính sổ với cậu đâu, cha tôi tới Lộ Châu, cậu chuốc cha tôi, về phải truyền dịch hai ngày." Tả Hi Dĩnh không vui, tính nợ cũ:

" Hả, không phải chứ?" Đơn Dũng không ngờ lần trước mời ông Tả tới Lư Nhục Hương lại gây ra chuyện nghiêm trọng như vậy, thấy sư tỷ không vui, nói:" Hay thế này, em dạy chị biện pháp quản lý bác."

"Biện pháp gì?”

"Kiếm cho bác một bác gái để quản chứ sao, em thấy có nhiều bà cụ đơn thân ở bên Đh Hạ Môn lắm, bác Tả là người độc thân cấp kim cương đấy." Đơn Dũng nghiêm túc nói, nhìn lông mày sư tỷ vừa hơi nhướng lên, cơn giận chưa phát ra là y đã đổi giọng:" Không muốn thì coi như em không nói. Nhưng mà em thấy, bác đã kết hôn ba lần rồi, không tồn tại vấn đề về già đổ đốn."

Tả Hi Dĩnh bực lắm, nhưng mà lại bị lời của y làm phì cười, biến thanh vẻ mặt dở khóc dở cười, có chút hờn giận rụt tay lại. Nhưng Đơn Dũng to gan nói ra mấy lời này thì cũng đã có sự chuẩn bị rồi, nắm rất chặt, cô rút hai lần không có hiệu quả, dùng mắt uy hiếp. Đơn Dũng cười ngốc nghếch, bản lĩnh này đoán chừng là học của Lôi Đại Bằng, mục đích là làm người ta không giận được. Xem ra rất có hiệu quả, Tả Hi Dĩnh lại bị bộ dạng của y bật cười.