← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 169 Gió trời mây nước ta thành đôi. (1)

Xem ra ông Tả cũng là người thích bày trò mới mẻ, hơn nữa còn nói là làm ngay. Thế là Tả Nam Hạ gọi giúp việc gọi điện hẹn người, lát sau Đơn Dũng trố mắt, có thêm mấy ông già nữa, ai nấy mặt to cao lớn, nhìn một cái biết ngay đặc sản Lộ Châu. Mở mồm ra nói khẩu âm quê hương, hỏi người ở đâu, thế rồi từng người tới ôm Đơn Dũng hết sức thân tình, làm y dở khóc dở cười, Tả Nam Hạ trông mà cười suốt.

Không lâu sau tiếng đàn cầm du dương vang lên, tiếng mõ tốc tốc gấp gáp, rồi lại có trống tùng tùng phụ họa, lát thì kèn Hồ đồng tấu. Ngay trong sân của nhà ông Tả, năm sáu người quây thành vòng tròn, tiếng hát bắt đầu, kịch Thượng Đảng hát khí thế hơn ca khúc lưu hành nhiều. Thế là xe đi qua, hộ sống xung quanh đứng ngoài hàng rào nhìn vào, thì thầm bàn tán, nghe nói ông Tả cứ dăm ba ngày lại tụ tập bạn già, hôm nay hiếm có quá, xuất hiện chàng trai trẻ, cao ráo đẹp trai, lại còn thổi kèn rất đặc sắc, làm chó ngao Tây Tạng xung quanh sủa loạn xị.

Tả Hi Dĩnh đi học về, thấy chó trong tiểu khu sủa liên hồi, tới gần nhà thì một đám đông tụ tập bên ngoài, sợ hãi tưởng đã xảy ra chuyện gì, vội chạy nhanh tới, nhìn hiện trưởng liền sửng sốt. Mấy chú bác hay tới nhà đang say sưa chơi nhạc, Đơn Dũng đứng giữa lớn tiếng hát:"Nhớ năm xưa huynh đệ chúng ta không đắc địa, đi Quan Đông không được tới Quan T.. " đến chứ "tây" phải cao giọng lên thì thấy sư tỷ thế là lạc giọng.

Chú Quách đeo kính dày không vui, gọi:" Xuống đi, xuống đi, hát sai rồi."

Đơn Dũng đi xuống, nhận lấy mõ trong tay chú Quách, chú Quách đi lên hát thay:" Tam ngự đệ! Ta lớn lên đã là thứ gây họa, bảy tuổi phóng ngựa hoàng thành, tám tuổi lấy kiếm chén thạch long, chín tuổi cưới Hạ thị, mười tuổi đi Quan Đông không được tới Quan Tây..."

Hát rất tròn vành rõ chữ, giọng trầm hùng hào khí, làm xung quanh vỗ tay khen ngợi, ông già tiếp tục hát khúc Túy Trần Kiều. Đơn Dũng gõ mõ, nhưng mắt nhìn thi thoảng lại nhìn trộm sư tỷ, phát hiện sư tỷ hình như cũng nhìn y lâu rồi, đôi mắt đó tựa như đầm nước mùa thu, chỉ một chiếc áo thun dài tay đơn giản, một chiếc quần jean, tóc buộc cao gọn gàng, chẳng cần trang điểm gì, vẫn đẹp tựa thiên tiên, làm người ta nhìn một cái tưởng chừng sắc xuân tràn ngập tràn ngập đâu đây. Khóe mắt Đơn Dũng bị túi rơm trên vai sư tỷ thu hút, tay còn xách túi rau, sư tỷ xuất trần như thế, lại xách túi rau, trông chẳng hài hòa, nhưng càng thêm gần gũi.

"Mõ, mõ đâu, sao không gõ, Đơn Dũng, nhìn cái gì mà thất thần thế thế hả?" Có ông già tức giận gọi:

Đơn Dũng hồi tỉnh, phát hiện mình quên gõ mõ, bị ông già vểnh râu mắng, mọi người phát hiện ra nguyên nhân khiến y mất hồn thì cười nghiêng ngả, Tả Hi Dĩnh đỏ mặt xấu hổ, đi nhanh vào trong nhà.

Thời gian lại qua một ngày nữa, Đơn Dũng tinh thần khoan khoái dậy sớm tập thể dụng, về ăn sáng, đợi ở dưới lầu, à tất nhiên là y không vội về rồi, thay đổi chủ ý rồi, quyết định ở lại, đã thế hôm nay đã hẹn sư tỷ đi chơi Cổ Lãng Tự.

Giáo sư Tả và cô giúp việc như đã thương lượng với nhau, rời nhà từ rất sớm, khi đi còn cho Đơn Dũng một ánh mắt cổ vũ.

Có lẽ từ nhỏ tới giờ người cổ vũ lớn nhất cho Đơn Dũng là ông già này, cho tới giờ Đơn Dũng không nhận ra trên người mình có điểm sáng nào để cho vị học giả đức cao trọng vọng đó ghé mắt như vậy. Có lẽ ông chỉ hi vọng thấy con gái mình vui vẻ, bất kể vì nguyên nhân gì, chỉ cần là  tình hữu nghị lý giải mà không mang thành kiến đều đáng trân trọng.

Không chỉ ông Tả, những ông già hát kịch gõ mõ đánh trống hôm qua đều là con cái những người nam hạ, mặc dù chuyện trải qua không khác nhiều, nhưng cảnh ngộ lại khác hẳn. Mấy chục năm trôi qua, có người con cháu đầy đàn, cũng có người lẻ loi một mình, có người thân thể khỏe mạnh, cũng có người cả trăm thứ bệnh, có người sống tiêu diêu cũng có người tới già còn vất vả. Trong bữa cơm các ông già đua nhau hỏi Đơn Dũng chuyện quê nhà Lộ Châu, cảm khái không thôi. Đơn Dũng cũng có rất nhiều cảm xúc, con người sống tới tuổi đó, trừ lá rụng về cội thì gần như có thể bình thản với tất cả rồi.

Đương nhiên sự bình thản đó không liên quan gì tới Đơn Dũng, có sư tỷ ở bên cạnh, y có muốn cũng chẳng bình thản nổi. Đặc biệt vô tình phát hiện sư tỷ không nhuốm khói bụi nhân gian lại xách túi rau về, lại còn tự mình làm món salad, cảm giác được sự biểu đạt vụng về của sư tỷ, là quan tâm chưa bao giờ phai mờ trong lòng. Sự quan tâm đó mang tới hơi ấm đủ xua tan mọi khúc mắc của Đơn Dũng, cho dù món salad đó chẳng ai đụng đũa, để Đơn Dũng ăn hết.

Lại một lần nữa nhìn lên ban công đợi bóng hình xinh đẹp làm y nhung nớ đó xuất hiện, thời gian không lâu, mới đợi năm bảy phút thôi, Đơn Dũng thì đã sốt ruột lắm rồi, dựa vào hàng rào sắt nhớ lại từng kỷ niệm ở Lộ Châu. Thi thoảng suy nghĩ bất ngờ đi vào ngã rẽ, lại tới những chuyện xảy ra sau khi tốt nghiệp, đôi khi y cũng lo sợ, nếu một ngày nào đó mình cũng ngã ngựa như đám Tần Lão Hổ. Không cần biết là ngã trong tay cảnh sát hay trong tay người cùng nghề, lúc người người rời bỏ ấy, bên cạnh mình còn có ai?

Lôi Đại Bằng khẳng định là không đi, thằng đó không có nguyên tắc, chỉ biết ăn với chơi. Tống Tư Oánh thì chưa chắc, khẳng định là chọn cành cao bám vào. Đám anh em thành quản mới quen thì khỏi nói, đám đó chỉ lo cho bản thân, y không đánh giá cao mối quan hệ này. Hiền đệ thì sao, khó nói lắm, quan trọng là ở việc mình đã làm, nếu vượt khỏi nguyên tắc, có khi cậu ta không nhìn mặt mình ấy chứ.

Đám người Sử Gia Thôn thì sao nhỉ? Đơn Dũng nghĩ đám anh em nghèo khó như Căn Oa, Đại Bưu thì chắc chắn không bỏ y, số nghèo mạng khổ sợ gì chứ? Ông Sử thì quen xu thời nịnh thế, ai ngang hơn ông ta thì ông ta phục người đó. Chị Bảo Anh... Đơn Dũng không dám nghĩ tiếp, thà coi cô như chị ruột. Về phần Tả Hi Dĩnh... Đơn Dũng cũng không dám nghĩ tiếp, gặp nhau một ngày đều quý giá, còn nghĩ xa hơn thì là hi vọng xa vời rồi.

Ting ting ting, tiếng chuông điện thoại reo, Đơn Dũng lấy ra xem, lại là điện thoại của Tống Tư Oánh, tránh đi thật xa mới nhận máy. Trong điện thoại Tống Tư Oánh như phát hiện lục địa mới, nói ông chủ Liêm của Lư Nhục Hương, ông chủ Tiền của Hâm Vinh tới trấn Triêu Dương tìm y, do cô tiếp đãi. Bọn họ muốn bỏ ra 50 vạn mua thương hiệu Hưởng Mã Trại. Tống Tư Oánh thấy  đây là khoản tiền cực lớn rồi. Có điều Đơn Dũng dứt khoát nói:" Mặc kệ họ, cho thêm vài số 0 dọa bọn cho chạy đi. Cái gì, cô muốn bán? Cô bị ngốc đây à, thương hiệu hot như vậy, một năm tôi kiếm về 50 vạn dễ không, cần gì phải bán cho bọn họ..."

Thuyết phục mãi mới được Tống Tư Oánh, tay phải đấm mạnh vào tay trái, y đợi lúc con tạo xoay vần này không ít thời gian. Khẳng định là văn phòng luật sư được ủy thác ở tỉnh thành đã thông báo cho mấy thương hộ xâm phạm bản quyền ở Lộ Châu, vụ tiện còn tiếp tục, đám người đó bị cha con Trần gia làm sợ rồi, muốn bỏ tiền giải quyết, không ai muốn hao tổn ở chuyện này. Chỉ là con mẹ nó, đám này keo kiệt quá rồi, 50 vạn đùa với mình chắc?

Đơn Dũng đang định suy nghĩ xem có nên thông báo cho Sử Gia Thôn không thì điện thoại gọi tới, số cố định của ông Sử, ông già đó lạc hậu lắm, không biết dùng di động.

Chủ động gọi điện tìm y thế này, e là ở nhà có chuyện rồi.