Q2 - Chương 172 Gió trời mây nước ta thành đôi. (4)
Không phải là chị ấy có người trong lòng nên uyển chuyển từ chối mình chứ? Còn đợi hơn một năm nữa mới biết nội dung bức thư sao? Đơn Dũng bắt đầu nghĩ theo chiều hướng u ám, có điều nhìn Tả Hi Dĩnh vui vẻ như vậy thì không giống vừa mới viết thư từ chối mình. Rốt cuộc chị ấy viết cái gì nhỉ? Lòng Đơn Dũng bứt rứt lắm, cân nhắc xem có nên mua chuộc chủ hiệu để mở ra xem không. Có điều chỉ nghĩ thế thôi chứ không làm, lãng mạn với nữ nhân cũng giống như rượu chè gái gú của nam nhân, đều là thứ không thể thiếu được. Thôi, kệ chị ấy vậy.
Mải nghĩ linh tinh khi ngẩng đầu lên mới nhận ra là tới bãi biển rồi, buổi chiều trời quang, mặt trời nhô ra tỏa nắng vàng xuống bãi cát, từ xa sóng biển đánh vào đá ngầm, thấy được ca nô và thuyền cá đằng xa. Men theo bờ biển, yên tĩnh mà an lành, bốn phía là nam nữ du khách, lấy biển rộng làm bối cảnh chụp ảnh, không thì cười đùa giỡn nước.
Hai người cứ như có sự ăn ý ngầm cứ thế vừa nói chuyện vừa đi rất xa, Tả Hi Dĩnh không hỏi tới chuyện của Đơn Dũng ở Lộ Châu, Đơn Dũng càng không muốn đề cập tới chuyện nhà của cô, chỉ nói tới lý tưởng xa xôi, nói tới chuyện làm người ta cười đau bụng. Nụ cười đã lâu không thấy xuất hiện trên mặt Tả Hi Dĩnh, gương mặt vốn đã xinh đẹp thanh tú giờ đây như trẻ lại, càng thanh tú xinh đẹp hơn bội phần, Đơn Dũng nhận ra sư tỷ vẫn là sư tỷ, chỉ có điều hoàn cảnh khác nhau, ở trước mặt người khác phải cố ý đeo mặt nạ lên thôi.
Đi rất xa rồi, bốn bề không một bóng người, Tả Hi Dĩnh đã mệt, chọn bãi cát khô ráo ngồi xuống, tay ôm gối, tư thế thục nữ, còn Đơn Dũng thì giang chân giang tay nằm luôn ra đó, khen cảnh sắc trên hải đảo, nếu như có thể ở đây cả đời, mở cái hiệu nhỏ không cần vốn cũng là một loại cuộc sống mỹ mãn.
Tả Hi Dĩnh mắng:" Cậu đúng là không chấp nhận được, tiếp xúc với cái gì, chuyện đầu tiên cậu nghĩ tới sẽ là làm sao để luồn lách đầu cơ, thế làm sao được. Ít nhất cậu không thể kinh doanh bưu ký hạnh phúc."
"Hết cách, tiếp xúc với quá nhiều gian thương, kiểu tư duy này của em thành lối suy nghĩ cố định rồi. Sư tỷ, chị nói em không học những cái tốt, thực ra trong lòng em luôn muốn làm người tốt." Đơn Dũng nằm ngửa mặt lên trời nói:
"Muốn thì phải làm chứ, chỉ nghĩ thôi thì ích gì?" Tả Hi Dĩnh nghiêng đầu sang nhìn Đơn Dũng nằm đó, giữa đất trời chỉ có hai người bên nhau, thật ấm áp lãng mạn:
Đơn Dũng cũng lãng mạn nói:" Vậy sư tỷ nói là nghĩ tới chuyện tốt thì nên làm hả?"
"Ừ, đúng rồi, vì sao không làm? Trên đời này người tốt vẫn nhiều..." Tả Hi Dĩnh nhỏ nhẹ nói, không ngờ người nghiêng đi, ngã vào lòng Đơn Dũng, vừa muốn đứng lên lại bị y kéo xuống lần nữa:
Đơn Dũng cười ha hả:" Chúng ta phải tăng cường giao lưu, kỳ thực đây là chuyện tốt em muốn làm đấy."
"Đáng ghét." Tả Hi Dĩnh đánh Đơn Dũng mấy cái rồi ngồi dậy, hai gò má đã đỏ rực, tuy hai người có một lần hôn nhau quên đất trời giữa sân bay, nhưng đó là cảm xúc bất ngờ, bình thường cô dường như vẫn không thể buông lỏng được:
Đơn Dũng làm sao chịu bỏ qua cơ hội được, cũng ngồi dậy chu mỏ ra, Tả Hi Dĩnh né tránh, bị truy đuối tới không còn chỗ để trốn, bàn tay mềm mại bị y nắm lại, lại vòng một tay ôm lấy eo cô, kéo người cô áp sát lên ngực mình, lại xoay người đè lên người cô. Tả Hi Dĩnh hơi bối rối, nhưng không né tránh ánh mắt y, cứ chăm chú nhìn y ghé sát đầu tới.
Tả Hi Dĩnh khép mắt lại, tay vẫn chống trên ngực Đơn Dũng trong tư thế có chút phản kháng, hàng mi hơi run run, hơi thở thơm tho nóng hổi phả lên mặt y.
Một lần nữa Đơn Dũng dán môi lên đôi môi kiều diễm hồng hào, tràn đầy xúc cảm mềm mại ấm áp. Tả Hi Dĩnh lúc này mới hoàn toàn từ bỏ, với tay lên ôm lưng Đơn Dũng, chỉ là chỉ biết hôn môi, thì Đơn Dũng đưa lưỡi ra, nhẹ nhàng tách cặp môi mềm, nhưng bị hàm răng của cô chắn lại.
Sư tỷ thực sự không biết hôn, vậy mà lần trước to gan làm bừa như thế, Đơn Dũng không vội, thong thả thưởng thức cánh môi mềm, nhấp nhẹ, nhả ra, cắn, từ từ đợi sư tỷ thích ứng rồi nhẹ nhàng đưa lưỡi vào, chiếc lưỡi thơm nhỏ nhắn bên vụng về đưa ra, nhưng đờ ra không nhúc nhích.
Thật không sao miêu tả được tư vị tiêu hồn đó, Đơn Dũng mút vào đầu lưỡi thơm mềm, Tả Hi Dĩnh bủn rủn cảm nhận sự mê muội trùng kích lên đầu...
Gió trời hải đảo mây và nước, một buồi chiều lãng mạn, Đơn Dũng ôm Tả Hi Dĩnh ngồi trong lòng mình, hai người thủ thỉ tâm sự, cho tới khi tịch dương dần chìm xuống mặt biển.
Thời gian trôi đi, không khí tựa hồ cũng chứa đầy mật ngọt.
Tới tận ba ngày ….
"Cha, cha, bọn con về rồi."
Tả Hi Dĩnh từ trên xe thằng cháu đi xuống, đứng ở cửa gọi vài tiếng, phía bên kia Đơn Dũng cũng thò đầu ra, xách túi đồ lớn. Lương Ngọc Châu rất uể oải, mới sáng sớm đã bị dì gọi tới bến tàu đón người, không chỉ đòn người còn bị bắt làm xa phu, rồi cùng đôi trưởng bối dạo phố.
Cửa mở, cô giúp việc chạy ra, mắt kỳ kỳ nhìn Tả Hi Dĩnh, Tả Hi Dĩnh hơi cúi mắt vào trước, Đơn Dũng định đi cũng gặp ánh mắt kỳ kỳ kia, nhưng Đản ca mặt siêu dày, chỉ cười.
Trong phòng Tả Nam Hạ đặt bát xuống, cái mặt hiện rõ tiêu hóa không tốt, đối với con gái suốt ngày ở nhà, ra phố còn lười, vậy mà lần này đi liền ba ngày, lại còn ở một mình cùng Đơn Dũng suốt ba ngày, chuông cảnh báo trong lòng người làm cha gõ keng keng rồi. Tả Hi Dĩnh đi vào nhà thấy bộ dạng cha như thế, ngạc nhiên hỏi:" Í, sao thế ạ, con mới hai ba ngày không về, không phải cha nhân lúc con không có nhà để làm chuyện xấu gì đó chứ? Cha uống rượu phải không?"
"Không, không, tuyệt đối không có, tôi đảm bảo." Cô giúp việc làm chứng:
Tả Nam Hạ chẳng biết nói gì, xem ra trí thông minh của con gái giảm xuống rồi, đặc biệt là rơi vào biển ái tình, phản ứng kém nhạy cảm hẳn. Chứ không à, còn hưng phấn ngồi xuống bên cạnh ông ta, ríu rít không ngừng kể hoa viên Thục Trang giờ ra sao, kể Lão Lý ở hiệu chim không nhận ra cô, lại lấy ảnh chụp ở Cổ Lang Tự ra cho cha xem. Tả Nam Hạ làm gì có cái tâm tư đó, nhưng quan tâm hỏi:" Ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ, buổi trưa bọn con ăn ở Tư Phòng Thái." Tả Hi Dĩnh vui vẻ đáp, chợt phát hiện vẻ mặt thê lương của cha, nhìn bát cơm chỉ có rau xanh, đậu hũ, áy náy nói:" Cha, cha đừng nhìn con như thế được không? Được rồi, sau này con không hạ chế cha chặt như thế được không, mối tuần nghỉ hai n gày, cha con mình ra ngoài ăn nhé, cha vui chưa?"
Lại sai rồi, con gái nhất thời không nhìn ra lo lắng của cha ở đâu, Tả Nam Hạ bất lực, con gái vui thế ông đành gật đầu nói theo:" Ừ, vui rồi, đáng lẽ phải như thế lâu rồi mới đúng, không thể nào các con ở ngoài ăn sơn hào hải vị, nhốt cha ở nhà ăn rau xanh đậu hũ."
Tả Hi Dĩnh cười khúc khích, tươi tắn như hoa, Đơn Dũng và Lương Ngọc Châu đi vào, một ngồi cùng ông ngoại, một thì phải thu dọn đồ để đi, thời gian gấp gáp, nếu không phải vé máy bay đặt hôm nay, e là còn chưa về. Tả Nam Hạ nắm tay con gái, an bài con và thằng chau đi lấy tranh chữ, ông đã hứa tặng Đơn Dũng rồi, đem ra hiệu bồi cho cứng. Con gái vừa đi, ông già đùng đùng nổi giận đi vào phòng Đơn Dũng, bộ dạng kiểu đi hỏi tội.