← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 173 Chuyến này đi muôn trùng cách biệt. (1)

Sắp xếp toàn là đồ mang từ Lộ Châu tới, trừ đồ ăn ra thì vẫn là đồ ăn, Đơn Dũng giao gói lớn gói nhỏ cho giúp việc, dặn vài thứ cần chú ý. Còn lại là món đồ kỷ niệm mua hôm nay, chuẩn bị đem về. Tả Nam Hạ bảo cô giúp việc ra ngoài, đóng cửa lại, chỉ mặt Đơn Dũng muốn mắng cái gì đó, nhưng bị nghẹn lại ở cổ họng, chỉ biết trừng mắt lên, thể hiện bản thân rất không vui.

"Sao vậy ạ, bác không nỡ để cháu đi sao?" Đơn Dũng cười hỏi:

"Cậu, cậu... Cái thằng tiểu tử thối." Tả Nam Hạ rốt cuộc bùng phát:" Cậu lừa con gái tôi lên đảo, ba ngày mới về, thiếu chút nữa tôi tưởng cậu lừa nó về Lộ Châu rồi."

"Ha ha ha, tại sư tỷ không muốn về, cháu đành chiều chị ấy. Nói thật chứ, cảnh trên đảo đẹp lắm bác, đi ba ngày chưa hết. Í, bác làm sao thế, cháu nói cho bác một tin tức tốt, qua nỗ lực không biết mệt mỏi của cháu, sư tỷ đã đồng ý không hạ chế bác quá chặt nữa, sau này bác có phúc rồi... Í, bác sao vậy." Xem ra người bị sụt giảm IQ không chỉ có Tả  Hi Dĩnh, Đơn Dũng nói một hồi mới nhận ra ông già đang tức giận, nghĩ một lúc liền hiểu nguyên do, cười thầm trong lòng.

Tả Nam Hạ lật lại chuyện cũ:" Đơn Dũng, cậu ở Lộ Châu đã hứa với tôi rồi đấy, quên rồi hả?"

"Đương nhiên là không quên, cháu hứa với bác, tuyệt đối không làm sư tỷ thương tâm. Bác xem chị ấy vui vậy cơ mà." Đơn Dũng biết tâm kết của ông già ở đâu, hạ thấp giọng xuống:" Bác, bọn cháu đi chơi thôi, không làm gì cả, không tin bác hỏi sư tỷ."

"Chuyện này cậu bảo tôi hỏi thế nào?" Tả Nam Hạ vểnh râu trợn mắt:

"Dù không hỏi cũng chẳng có gì, cháu kể tỉ mỉ cho bác hành trình nhé, ngày đầu tiên tới Cổ Lãng Tự, bọn cháu sáng dạo phố, chiều chơi trên bãi cát, tối ở nhà nghỉ ven biển, mỗi người một phòng, lại còn ở tầng trên tầng dưới. Ngày thứ hai, chủ yếu là đi..." Đơn Dũng gập ngón tay cố tình nhấn mạnh chi tiết hai người duy trì tình bạn thuần khiết, quả nhiên là khiến mày ông già giãn ra, dù là nói dối chăng nữa thì cũng làm ông già yên tâm rồi:

"Tôi không hỏi mấy chuyện đó, cậu đúng là lắm lời, về Lộ Châu gọi điện thoại cho tôi, không thì tìm giám đốc Vương của Thiên Tích cũng được, đừng có nửa năm một năm mới nhớ ra một lần. À phải mấy ông già kia cũng tính về thăm Lư Châu một lần, cậu quen thuộc làm chân chạy cho họ. Còn nữa, thôi hết rồi..." Tả Nam Hạ định nói còn nữa thì nhìn gương mặt vui vẻ hồn nhiên của Đơn Dũng, xua tay không nói nữa, khi đi vẫn giữ bộ dạng chắp tay sau lưng, đầu ngẩng lên trời:

Ở chuyện con cái, người ta dù sống tới trăm năm cũng chẳng siêu thoát được, Đơn Dũng dọn dẹp đồ xong, lại mở máy ra xem ảnh một lần, mấy GB ảnh toàn là bóng hình xinh đẹp của sư tỷ, hoặc thanh thuần, hoặc hưng phấn, hoặc tự luyến, hoặc đùa giỡn. Hình ảnh tả thực ghi lại sự ngọt ngào trên biển, thực ra là ông già hiểu lầm, sư tỷ buồn chán ra ngoài chơi không muốn về, bọn họ thuê hai phòng ở thôn nghỉ dưỡng, ngay cả Đơn Dũng cũng bội phục mình không làm gì cả.

À tất nhiên, thi thoảng ôm ấp thân mật một chút không tính.

Có điều như vậy cũng không tệ, nghe thấy tiếng người và tiếng xe ngoài sân, Đơn Dũng nhìn qua cửa sổ, thấy Tả Hi Dĩnh ôm một cái gói dài, vui vẻ trở về. Mỗi ngày ở trên đảo đều như thế, mỗi lần nhìn thấy một cảnh lạ, đều hớn hở gọi y xem, trong mắt người khác có lẽ là chuyện chẳng đáng kể, đều làm cô vui vẻ hồi lâu, sự đơn thuần ấy làm Đơn Dũng không nỡ lòng phá hoại dù chỉ là một chút.

Rốt cuộc cũng đi rồi, Tả Nam Hạ thay hành trang ra sân bay tiễn, Tả Hi Dĩnh quyến luyến, suốt dọc đường nắm tay Đơn Dũng không buông, lúc này cô không còn được tươi sáng như trên đảo nữa. Hai người ăn ý chỉ dùng mắt giao lưu, khi xe đỗ lại, Tả Hi Dĩnh rụt tay về như sợ bị phát hiện.

Đợi máy bay, hai người cứ lề mề ở chỗ kiểm tra an ninh không chịu đi, thì thầm nói gì đó làm hai người phía sau đợi tới sốt ruột. Lương Ngọc Châu mấy lần định nói lại nuốt ngược vào, quan sát dáng vẻ của dì út nãy giờ, rất nguy hiểm, xem ra chìm đắm vào ái tình rồi. Lại nhìn ông ngoại, thấy không ngó ngàng gì, càng nguy hiểm, ông già tới hồ đồ rồi. Nhịn rất lâu, hắn cuối cùng vẫn đỡ ông ngoại chỉ chỉ:" Ông xem kìa..."

Tả Nam Hạ nhìn theo hướng thằng cháu, hai người lúc sắp chia ly, hôn nhau như không có ai ở xung quanh, không vui nói:" Cảnh này ông già không tiện nhìn, xem gì mà xem."

"Ông ngoại, hai người bọn họ không thích hợp, ông sẽ không già dì út cho anh ta chứ?" Lương Ngọc Châu nghiêm túc nói:

"Không thích hợp à?" Tả Nam Hạ hỏi:

"Dạ, không thích hợp, mẹ cháu nói Đơn Dũng ở Lộ Châu là con buôn, đúng chứ ạ? Giống mấy người bán cá viên chiên, hay bán hàu nướng ngoài phố ấy, làm sao có thể gả dì út cháu cho người như thế?" Thái độ Lương Ngọc Châu hoàn toàn khác lúc đi cùng Đơn Dũng, khinh khi ra mặt:

"Thật sự không thích hợp à?"

"Vâng, không hề thích hợp ạ."

"Ồ, đâu ra người thích hợp, cháu tìm cho ông xem, cháu chẳng phải có cả đống bạn gái ở Hong Kong, Ma Cao rồi cả Mỹ à, có ai thích hợp không?" Tả Nam Hạ hỏi một câu đơn giản làm thằng cháu cứng họng chẳng nói được gì nữa.

Người đã đi rồi, Đơn Dũng qua cổng kiểm tra an ninh vẫn quay đầu vẫy tay mãi, khi khuất sau hành lang, Tả Nam Hạ lại nhìn thấy vẻ mặt buồn bã thất thần của con gái. Ông thở dài trong lòng, có lẽ mình đã thành vật cản níu chân con gái tìm hạnh phúc rồi. Tới khi máy bay cất cánh, mọi người về xe theo đuổi tâm tư riêng không ai nói gì.

Lương Ngọc Châu đưa hai trưởng bối về nhà là vội vã đi luôn, ở thêm một khắc cũng chẳng muốn, Tả Hi Dĩnh khôi phục dáng vẻ nghiêm túc đoan trang thường ngày, nhỏ nhẹ nói vài câu rồi về phòng.

Biệt thự quay lại yên tĩnh, Tả Nam Hạ ngồi ở phòng khách, nghe kỹ mới thấy vài tiếng chim kêu, tiếng còi xe ở rất xa, trong tầm mắt không thấy bóng người, cả ông cũng thấy cuộc sống khô khan vô vị.

*******

Thời gian trôi qua quá nhanh, còn chưa kịp tiêu hóa hết gió biển hải đảo, phong tình nước nam, trong tầm mắt lại là cảnh núi non kéo dài liên miên, những mảng tuyết trắng sót lại. Máy bay hạ cánh mở cửa ra một cái, gió lạnh lùa vào khoang máy bay, làm Đơn Dũng xuống máy bay rùng mình mấy cái.

Đến hoàng hôn trở về Lộ Châu cách biệt một tuần, Đơn Dũng đi tìm người bạn làm việc ở sân bay, tặng vài món quà, tán gẫu vài câu rồi đi ra đại sảnh. Tướng mạo xuất chúng của Lôi Đại Bằng vẫn như hạc giữa bầy gà, nhìn một cái là nhận ra, vẫy vẫy tay chạy tới, hai anh em ôm nhau thân tình, Lôi Đại Bằng cười ha hả vò khuôn mặt Đản ca lâu ngày không thấy, khơi lên kích động muốn đánh người của Đơn Dũng.

"Cầm lấy đi, anh thay quần áo, lạnh chết người." Đơn Dũng đưa ba lô cho Lôi Đại Bằng, lấy ra áo khoác dày mặc lên:

Lôi ca căn bản không coi mình là người ngoài, lục lọi túi to túi nhỏ, chẳng thấy có cái gì ăn được, trừng mắt lên:" Quà của em đâu?"

"Đây!" Đơn Dũng đưa cho hắn cái vỏ ốc rất đẹp:

Lôi Đại Bằng thấy vừa không đẹp lại không ăn được, thiếu chút nữa là vứt đi rồi, lửa giận bốc cao:" Này này, anh đi một chuyến Hạ Môn mang về cho em cái này đấy à? Sớm biết thế không tới đón anh nữa, anh có biết xăng dầu bây giờ tốn kém thế nào không hả?"

" Đừng chê, sư tỷ chọn nửa ngày trời mới được đấy, còn bảo anh nói với cậu, lần sau nhất định phải dẫn cậu theo cùng ăn cùng chơi." Đơn Dũng mang ra một cái bánh vẽ:

Lôi Đại Bằng thấy được an ủi một chút, cất cái vỏ ốc đi:" Thế còn được... Đúng rồi Đản ca, cha em nói lần sau bác Tả tới nhất định phải gọi ông ấy, ông ấy muốn làm quen."

"Sao thế?"

"Lại còn sao, anh ngốc à, còn nhớ lần trước em nhờ bác Tả nâng đỡ em không, ông Tả đúng là có nói một câu, nói với ai ai đó trên thành ủy... Úi dời, lãnh đạo thành ủy chuyên môn gọi cha em tới nói chuyện, vòng vèo hỏi thăm quan hệ giữa cha em và bác Tả. Ha ha ha, về sau cha em mới biết em và bác Tả là anh em, ha ha ha." Lôi Đại Bằng cười đắc ý:

Đơn Dũng mắng cho:" Cao hứng cái chó gì, bị khai trừ mẹ nó rồi. Chuyện đó xử lý thế nào?"