Q2 - Chương 177 Có khách tới nhà chắc gì đã vui. (3)
Liêm Tiệp vừa ngồi xuống liền đi thẳng vào vấn đề, rất khách khí nói:" Ông chủ Đơn, tôi đoán chừng anh biết mục đích của chúng tôi rồi, chính là vì thương hiệu Hưởng Mã Trại mà tới, trước đó chúng tôi thảo luận qua với giám đốc Tống Tư Oánh rồi, không biết ý anh ra sao?"
"Vậy các anh ra giá bao nhiêu?" Đơn Dũng cũng không muốn tốn thời gian:
"80 vạn, thế nào?" Liêm Tiệp ra giá rất tiêu sái:" Đây là giá cao nhất mà anh có thể bán đấy."
"Nhân dân tệ hay USD?" Đơn Dũng chẳng có vẻ gì là động lòng:
Liêm Tiệp cau mày, thái độ này của Đơn Dũng cho thấy đàm phán sẽ không đơn giản như hắn nghĩ, tên này quá tham. Tiền Mặc Hàm không chịu nổi, lửa giận bốc lên:" Ê, ê, con người cậu sao thế, mê tiền tới độ đó à? Khùng à, đâu ra USD."
"Tôi làm sao, phải nói cho rõ ràng chứ, nhỡ là tiền Nhật thì tôi lỗ à?" Đơn Dũng hừ một tiếng:
Tiền Mặc Hàm tức xì khói, định nói thì Liêm Tiệp ngăn lại, vẫn khách khí đáp:" Nhân dân tệ."
"Thế thì không được, tôi chuẩn bị tới Mỹ định cư, trả NDT tác dụng gì, nếu trả tôi 80 vạn USD, tôi ký ngay tức thì." Đơn Dũng chống tay lên bàn, người ngả tới, nói như thể tiền tới tay rồi vậy:
Giá như thế rõ ràng quá cao so với dự tính, Tiêm Tiệp nhìn Tiền Mặc Hàm cảnh cáo không cho hắn xen lời vào, nói chuyện nhũn nhặn:" Phải giảm chút, chỉ ký một cái tên là có mấy chục vạn, lấy đâu ra chuyện làm ăn tốt thế. Người anh em, chúng ta đều làm ăn không dễ, vì chuyện thương hiệu, chúng tôi thiệt hại lớn rồi."
"Tại tôi à? Còn không phải các người tìm tên thiếu gia chó má kia bắt nạt tôi? Mặc Mặc béo, thằng chó mày không phải là người, tao mời mày vào nhà, ăn canh gà, mày tìm người chơi tao. Có tin tao bán cho kẻ còn dữ hơn Trần Hoạn Hải, để chúng xử lý mày không? Mày đừng nghĩ Lộ Châu không có XHĐ." Đơn Dũng vỗ bàn chỉ mặt Tiền Mặc Hàm chửi mắng:
Tiền Mặc Hàm không nói được gì, vì chuyện này hắn bị cha hắn đánh một trận không nhẹ. Liêm Tiệp nói vài câu giảng hòa, rồi khuyên:" Ông chủ Đơn, hiện giờ anh không kinh doanh thịt lừa nữa, có cầm trong tay cũng đâu được gì. Bây giờ xâm phạm bản quyền dữ nhất là đám người Sử Gia Thôn, anh đâu thể kiếm được từ họ 80 vạn. Chúng tôi có lòng thành tới đàm phán chuyển nhượng với anh.
Xem ra Sử Gia Thôn mở rộng mạnh mẽ đã làm cho mấy nhà này cuống rồi, tất nhiên thôi, mấy trăm vạn bỏ đó, làm sao chẳng nóng ruột. Nếu Đơn Dũng không thừa lúc cháy nhà ăn cướp thì uổng cho mấy năm làm gian thương rồi. Trong ánh mắt trông đợi của hai người kia, Đơn Dũng hắng giọng nói:" Thực ra tôi cũng thật lòng muốn chuyển nhượng."
Hai người kia nghe vậy thì mừng rỡ, chưa kịp nói thì Đơn Dũng tiếp tục:" Có điều hai anh quyết được hay không, ít ra cũng phải mời ông chủ Đào, ông chủ Tiền tới chứ! Chẳng có chút thành ý nào."
Liêm Tiệp giải thích:" Hiện cổ đông của Lư Nhục Hương đã có biến động, do tôi toàn quyền xử lý chuyện kinh doanh, về phần chú Tiền chuyên tâm làm nhà máy, chú Đào sức khỏe không tốt đã chuẩn bị về hưu."
Đơn Dũng thầm giật mình, thầm chửi lão hồ ly Đào Thành Chương thật tinh, ngửi thấy mùi nguy hiểm liền đẩy Liêm Tiệp lên sân khấu rồi, lòng máy động hỏi:" Ông chủ Liêm trước kia nhà ở Lộ Châu à?"
"Đúng thế, là người Lộ Châu chính tông trăm phần trăm, tôi sinh ra và lớn lên ở đây." Liêm Tiệp nào biết tâm tư của Đơn Dũng, còn cười lấy lòng:
Đơn Dũng thuận tiện thăm dò:" Vậy cha anh trước kia ở Lộ Châu là..."
"Cha tôi ở cục chống tham nhũng, là thế giao với chú Đào, đến đời này tôi tham gia kinh doanh." Liêm Tiệp tự báo lai lịch, rất tự hào:
Đơn Dũng nghe vậy là hiểu rồi, nụ cười hiện lên trên mặt, gật gù:" Ra vậy, nói đi nói lại té ra là người quen cả. Ha ha ha, vậy anh thực sự muốn cái thương hiệu này?"
"Ừ, đúng thế."
"Chắc chắn và khẳng định chứ."
"Đúng, nhất định phải có, có điều anh cũng không thể ra giá trên trời, nếu không cùng lắm ép tôi bỏ hai cửa hiệu kia." Liêm Tiệp thấy sắp chạm tới giới hạn rồi, tuyên bố mạnh mẽ:
"Không cần, không cần, đầu tư mấy trăm vạn mà, bỏ thì tiếc lắm. Con người tôi không để ý tới tiền, không biết mọi người tin không?" Thái độ Đơn Dũng thay đổi hẳn:
Ai mà tin được chứ, hai người kia nhìn nhau, không biết Đơn Dũng lại định bày trò gì, dù vậy Tiền Mặc Hàm vẫn vội nịnh bợ:" Đúng, đúng, anh Đơn nghĩa khí."
"Biết tôi không bận tâm là tốt, chúng ta không nói chuyện tiền nữa, trao đổi cổ phần đi, thế nào?" Đơn Dũng ra điều kiện:
"Đổi thế nào?" Liêm Tiệp hỏi vội, nếu được thế thì tốt quá, chuyện này không chỉ giải quyết tận gốc mà còn có lợi lâu dài.:
"Thế này đi, tôi không lấy tiền, tránh bàn không được, tôi lấy thương hiệu gia nhập cổ phần, lấy 10% cổ phần Lư Nhục Hương thế nào?"
Hai người kia hộc máu, với quy mô tài sản của Lư Nhục Hương bây giờ, 10% cổ phần tương đương ngàn vạn rồi, mặt Tiền Mặc Hàm thành quả mướp đắng, mặt Liêm Tiệp cũng lạnh luôn, biết đối phương không hề muốn chuyển nhượng, chỉ muốn trêu chọc bọn họ thôi, tức giận đứng dậy bỏ đi.
Đơn Dũng ở phía sau gọi:" Này, làm ăn không thành tình nghĩa còn đó mà, buổi trưa ăn cơm ở nhà tôi đi... Giận gì chứ, có thể thương lượng mà, hay là 5% nhé. Tôi nói trước, lần sau tới tìm tôi thì giá chỉ lên không xuống đâu."
Hai người kia không đáp, mặt hầm hầm ra ngoài, Đơn Dũng nghiêng người dựa vào khung cửa cười liên hồi, nhìn họ tức hộc máu lên xe, khi xe biến mất, vẻ mặt cợt nhả cũng biến mất, nhổ phì một bãi nước bọt:" Mẹ chúng mày, hòa thượng chạy được chứ chùa không chạy được đâu, không chịu 10% thì đợi mà khóc đi, cho đi ăn mày hết."
Chửi xong quay đầu, á một tiếng giật mình, không biết cha đứng ở sau lưng từ lúc nào, đang nhìn mình đầy phức tạp. Đơn Dũng cười ngượng:" Cha, sao thế?"
"Đó là con trai của Tiền Trung Bình à?" Đơn Trường Khánh hỏi:
"Vâng." Đơn Dũng không hiểu sao cha lại hỏi thế:
"Dũng, có phải con lại ở ngoài tranh hơn thua với người ta không? Khi con đi Hạ Môn, tên béo đó tới nhà ta không chỉ một lần." Đơn Trường Khánh nghi ngờ nhìn con:
Đơn Dũng nói dối quen mồm, khoác vai cha:" Làm gì có, ba nghĩ đi đâu vậy, thôi cha làm việc đi, con đi đây."
"Ê này này, thằng nhãi thối tha kia còn chưa nói cho rõ, không phải trộm gà bắt chó chứ, cảnh sát tìm con làm gì? Lừa mẹ đấy à, mẹ hỏi Đại Bằng rồi, không phải chuyện của nó, con nói dối." Mẹ cầm giẻ lau từ tầng hai xuống, định dùng gia pháp:
Đơn Dũng thấy vậy buông cha chạy ra bãi đỗ xe, vừa chạy vừa hô:" Con về nói sau, mẹ, tối đừng đợi cơm con.. Cha mẹ cứ làm việc đi."
Đằng Hồng Ngọc chạy tới nửa đường thì thằng con đã leo lên xe đi mất rồi, tức tối dừng lại, rồi lo lắng hô, lái xe chậm chút. Đơn Trường Khánh ở phía sau lắc đầu thở dài.
Trạm đầu tiên Đơn Dũng định tới là Sử Gia Thôn, trên đường đi nhận được điện thoại của Tống Tư Oánh, không câu nào tử tế, nóng ruột gọi y về trông nhà máy. Đơn Dũng nói tới Sử Gia Thôn có việc, bị cô mỉa mai, nói tới đó làm con rể Sử gia đi, để bà chị hung hãn Bảo Anh xử lý.
Câu này làm Đơn Dũng tức lắm, hai người xỉ nhục nhau qua điện thoại, khi cúp máy thì đã tới gần Sử Gia Thôn rồi. Chưa tới cổng thông đã phát hiện mục tiêu cần tới, ke núi cách thôn chừng 4km, cuối hướng gió, cách nguồn nước không xa, đã xây dựng một địa điểm chừng bốn năm mẫu. Hai khu nhà đơn giản khung sắt, tường bao cao hai mét, biển vừa mới treo, xưởng gia công thịt ngâm Hưởng Mã Trại.
Xe dừng lại, cha con Sử Bảo Toàn nhận được tin nhắn từ trước đi đón, còn có người chỉ đạo lắp đặt nhà xưởng, đoàn người hàn huyên đi vào trong. Thời tiết còn lạnh lắm, cửa vừa mở ra, hơi nóng ập tới làm người ta khoan khoái. Đơn Dũng hít sâu một hơi giơ ngón cái, tuy gia công bằng máy, nhưng mùi vị này vẫn là số một, không thẹn là công thức bất truyền của Sử Gia Thôn.