Q2 - Chương 176 Có khách tới nhà chắc gì đã vui. (2)
Làm sao tôi biết, nhưng chỉ cần hắn bắt đầu thu nợ, hơn nã còn thu được rồi thì công bố ngày nào cũng thế mà thôi." Đơn Dũng hả hê:
"Vậy là cậu cố ý." Khúc Trực sầm mặt:
"À, một phần là cố ý, những kẻ bị thu nợ có phải thứ tử tế gì đâu, toàn loại chỉ cần tiền không cần thể diện, tôi đăng ký cái thương hiệu này gây dựng nó khi còn đi học, vừa học vừa làm, anh nghĩ dễ dàng lắm sao? Vậy mà vừa thấy tôi làm ăn tốt chút là họ nhảy vào ngang nhiên treo biển lên, mở cửa hiệu thật to, khi biết thương hiệu trong tay tôi, ai ngờ sai loại người như Sài Chiêm Sơn tới tận nhà tôi. Nếu là các anh thì thế nào, khác gì cướp tới nhà, ở Lộ Châu này nếu người nóng tính chút người ta rút dao đâm vài cái ấy chứ, tôi tính toán chút làm sao?... Đáng đời, chó cắn chó mà thôi, tôi nghe nói đánh nhau dữ lắm, nên tôi xen vào đưa ra tuyên bố cho chúng cắn nhau tiếp." Đơn Dũng hùng hổ nói:
"Xen vào thôi sao, cậu xen vào chuẩn quá, khéo quá, không hề giống tùy tiện chút nào." Khúc Trực nhìn thẳng Đơn Dũng:
"Khéo gì, chẳng khéo gì cả, nếu hắn xảy ra chuyện, tôi thu hồi thương hiệu, thế thôi, vốn là đồ của tôi mà." Đơn Dũng tỉnh bơ đáp:
"Vậy như nếu hắn không xảy ra chuyện, chẳng lẽ cậu không sợ hắn tìm cậu tính sổ?" Triệu Gia Thành hỏi vào trọng điểm: “Chính cậu thừa nhận vì sợ hắn nên chuyển nhượng mà không lấy tiền mà, sao đột nhiên lại đổi ý rồi, không sợ hắn nữa à?”
"Sợ chứ, có điều hắn sẽ không đi tìm tôi đâu, người ta căn bản không để tôi vào mắt, không ai để tôi vào mắt mới đúng, cũng giống đám người xâm phạm bản quyền kia, chúng đâu coi tôi ra gì. Nếu hắn không sao, cái tuyên bố đó có nghĩ lý gì với hắn không? Hắn cần làm gì cứ làm thế thôi." Đơn Dũng hừ mũi:
Đối với quy tắc ngầm xã hội, cảnh sát hiểu rõ hơn người thường, có lẽ đúng như Đơn Dũng nói, nếu Trần Hoạn Hải không bị bắt, người ta chẳng thèm để ý, phải thu tiền thì cứ thu tiền thôi. Không hề ảnh hưởng. Còn Đơn Dũng thì chẳng khác gì đám gian thương, cũng toan tính trục lợi như bao gian thương khác thôi.
Chẳng có ẩn tình gì ở đây, hai vị hình cảnh hỏi tới đó thì mất hứng, biết không có gì giá trị để khai thác, theo thông lệ hỏi xem hành trình của y trước ngày 26. Đơn Dũng thừa nhận mình sợ họa nên trốn ra ngoài, về hành trình nói rất rõ, còn cần xác minh. Triệu Gia Thành khi ấn kết thúc ghi âm, đột nhiên hỏi:" Đơn Dũng, cậu thường tới đạp nước Chương Trạch chơi à?"
"À, trước kia thường đi, gần đây chẳng rảnh nữa." Đơn Dũng máy móc đáp:
"À, vậy nhất định từng dùng thuốc nổ bắt cá rồi."
Triệu Gia Thành nói một câu như thế rồi thôi, bắt tay Đơn Dũng tạm biệt, dặn dò nếu có nhớ ra điều gì thì lên hệ. Đơn Dũng tiễn khách ra tận xe, trước khi xe đi, Triệu Gia Thành còn mỉm cười đầy bí ẩn, bị mẹ véo tai kéo về.
"Đội trưởng Triệu, anh hỏi câu cuối cùng là có ý gì?" Khúc Trực khó hiểu về câu hỏi đó:
"À, tôi thấy trong sân có lưới bắt cá thế nên thuận miệng hỏi thôi, nếu là cậu ta có điều che giấu, ắt không hiểu tôi nhìn ra gì, có ý đồ gì, lòng sẽ có ám ảnh tâm lý." Triệu Gia Thành giải thích:
"Vậy là anh có nghi ngờ cậu ta?"
"Không có chứng cứ, ai mà biết được, mấy năm trước quản lý chưa nghiêm, thuốc nổ dễ tìm, trẻ con mười mấy tuổi đều biết chơi. Tôi hồi nhỏ từng chơi, ném một quả xuống sông, may thì đùm một cái, bắt được đống cá ngất xỉu."
"Nói như anh thì ai chả biết, tôi cũng biết."
"Ừ, nhưng chơi thuần thục như vậy thì phải tiếp xúc nhiều đấy... Thực ra vụ án gài lựu đạn tuy ảnh hưởng ác liệt một chút, nhưng truy tận gốc thì chỉ như trò đùa ác thôi, không ai bị thương cả. Cho nên mới bị gác sang bên tập trung vào vụ hợp đồng lừa đảo. Nếu bảo cậu ta là người dàn xếp, trước tiên vờ vịt bán thương hiệu cho Trần Hoạn Hải, đợi Trần Hoạn Hải thu nợ thì đổ dầu vào lửa, đợi chuyện rùm beng thì tung ra tuyên bố hợp đồng vô hiệu, thành cọng cỏ cuối cùng đè chết hắn. Vậy cần thế lực lớn thế nào mới thúc đẩy được, ít nhất kiểu Sài Chiêm Sơn mới đủ thực lực làm, song Sài Chiêm Sơn không thể làm đẹp như thế.
"Đội trưởng Triệu, vậy tư duy nghịch hương thì sao? Cứ giả thiết thành lập, Đơn Dũng là kẻ thao túng đi." Khúc Trực đặt câu hỏi:
"Vậy thì động cơ ở đâu, đại bộ phận 800 vạn tiền đền bù hợp đồng bị chúng ta thu hồi, dù không thu hồi, Đơn Dũng không phải là người thụ hưởng. Cậu ta ăn nó rửng mỡ sao? Còn nữa chuyện đám Đô Trường Thanh và Cao Soái đánh nhau ở đường Tiền Tây, Đơn Dũng thao túng nổi không? Đó là chưa kể y và Đô Trường Thanh có ân oán, gặp nhau có khi đổ máu ấy chứ.”
"Đúng vậy thật, có chi tiết Sài Chiêm Sơn, Đào Thành Chương, Trần Thọ Dân đều nói là nhận được điện thoại của Tần Quân Hổ, vì sao anh không tin? Nếu là Tần Quân Hổ thì rất hợp lý mà, ông ta có thù cũ với Đào Thành Chương và Trần Thọ Dân, ra tay với con trai Trần Thọ Dân, xua hổ nuốt sói, sau đó là tọa sơn quan hổ đấu, cuối cùng thay mận đổi đào, hất nước bẩn lên Lý Mân Liên là quá hợp lý." Vụ án này Khúc Trực cũng nghiền ngẫm nát vụ án này rồi, qua nhiều nhân chứng đã xác nhận là Tần Quân Hổ thao túng, vậy nhưng chính điểm mấu chốt ngày Triệu Gia Thành lại không tin:
Triệu Gia Thành đang khép mắt dưỡng thần, nghe vậy mở mắt ra lắc đầu:" Lý luận thành lập thực tiễn thì không, vì cậu không hiểu Tần Lão Hổ, tôi thì tiếp xúc với ông ta từ ngày đầu tiên mặc bộ cảnh phục rồi. Nếu là ông ta thì pháp y của chúng ta phải ra tay rồi, quả lưu đạn kia là lựu đạn thật chứ không đơn giản vậy đâu... Hôm nay Đơn Dũng nhất định sẽ nhiều khách lắm, cậu ta cũng không phải người đơn giản đâu."
"Thì tất nhiên, theo tôi tìm hiểu cậu ta làm ăn mấy năm rồi, không khôn ranh sao sống được, nhưng không đến nỗi xấu chứ, tôi thấy mấy đứa bé sợ mẹ không quá tồi được." Khúc Trực đang nói thì nhìn thấy hai chiếc Audi gần như giống hệt nhau đi lên núi, một trong số đó là xe của ông chủ Đào, đấu dá thương trường dữ dội chẳng kém gì vụ án, thương hiệu kia treo lơ lửng đó, tất nhiên thu hút nhiều người rồi.
"Ai mà biết được." Triệu Gia Thành khép mắt lại, tội phạm sớm muộn cũng lộ sơ hở thôi, hắn tin điều đó:
"Lại là cảnh sát à?"
Đằng Hồng Ngọc ra mở cửa nóng mặt quát, Tiền Mặc Hàm đứng trước cửa rối rít xua tay:" Không ạ, không ạ."
"Không phải cảnh sát?" Đằng Hồng Ngọc thấy mình thần kinh rồi, tên vừa béo vừa lùn này làm sao mà giống, người còn lại thì nho nhã chào bác, tới tìm Đơn Dũng. Bà không nhìn ra đối phương có ý gây bất lợi cho con mình thì nhiệt tình chào mời, gọi lớn: " Đơn Dũng! Có khách tới tìm! "
Đơn Dũng vừa bị mẹ mắng đang định chuồn, vừa xuống tầng một thì nghe mẹ gọi, thò đầu từ cửa sổ ra thấy Tiền Mặc Hàm thì cười với hắn, Tiểu Hàm hôm nay là người dẫn đường thôi, nên tránh sang một bên nhường cho nhân vật chính.
"Làm quen một chút, Liêm Tiệp, ông chủ Đơn thật khó tìm." Liêm Tiệp bắt tay, đưa danh thiếp tới:
Đơn Dũng đánh giá người khách lạ này, với tính cách chỉ hứng thú với mỹ nữ của Đơn Dũng, thông thường y chẳng thích gì mấy tên soái ca đẹp trai hơn mình. Đặc biệt vừa đẹp trai, vừa có văn hoa, vừa có tu dưỡng như tên trước mặt thì toàn thứ mà y ghét.
Với lại trong lòng đang tiêu hóa bóng ma tâm lý do hai viên cảnh sát mang tới, mời vào trong phòng, thái độ qua loa.