Q2 - Chương 179 Phong vân biến ảo thật là nhanh. (1)
Cộp! Búa gõ xuống, tòa án trang nghiêm, quan tòa tuyên bố.
"Kết thúc lần thứ ba xét xử vụ án xâm phạm bản quyền thương hiệu Hưởng Mã Trại, tòa sẽ tùy ngày đưa ra phát xét, giờ dừng ở đây."
Quan tòa đứng dậy, thư ký gập lại gi chép, luật sư bên nguyên cáo làm vẻ mặt đành chịu, bên bị cáo để trống, người xem thưa thớt. Có điều nguyên cáo Tống Tư Oánh bất ngờ phát hiện ghế dự thính có một người quen, Đào Thiên Hạc. Bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp thanh thuần, cô cũng có ấn tượng, nghĩ mãi mới nhớ ra là bạn học cao trung của Lôi Đại Bằng và Đơn Dũng, tên Ninh Giai. Hai người một mặc đồ đỏ, một mặc đồ tím, cứ như là cố ý phô trương, cực kỳ gây chú ý ở phòng xét xử ít người này, anh chàng thư ký tòa không ít lần nhìn về phía đó.
Trò hay vẫn còn tiếp tục, Tống Tư Oánh về thành phố đã nửa tháng, trừ đi xin giấy phép ra thì việc chủ yếu là đi kiện. Chẳng có nhân vật chính và nhân vật phụ, vở kịch có phần buồn tẻ, vụ án Lục Nguyên đói kiện người xâm phạm bản quyền đã thành trò cười, nên lần này thời gian điều tra rất dài, riêng lấy chứng cứ đã mở hai phiên tòa. Có điều do bị cáo vắng mặt, nên tiến triển khó khăn.
Luật sư đại diện cho vụ án này họ Nghiêm tên Khác Tắc, là nam tử trung niên rất cẩn thận, Tống Tư Oánh có ấn tượng khá tốt với ông. Sau khi dọn dẹp tài liệu xong, hai người rời tòa, luật sư Nghiêm vừa đi vừa nói:" Tiểu Tống, vụ án này khả năng có rắc rối."
"Rắc rối gì ạ?"
"Dưới tình huống bình thường, loại vụ án có chứng cứ xác đáng thế này một tháng là tuyên án, chúng ta từ lúc kiện tới giờ đã một tháng mà vẫn lề mề dây dưa, chứng tỏ có kẻ giở trò sau lưng. Tôi lại từ tỉnh thành tới Lộ Châu, e là không giúp được gì rồi." Luật sư Nghiêm áy náy nói vì phụ ủy thác của người ta:
Có điều Tống Tư Oánh chẳng để bụng:" Bình thường thôi, người ta không ngáng chân mới lạ, ai dại gì mà chịu bồi thường... Nếu cha Đơn Dũng là thị trưởng thì may ra chúng ta mới thắng."
Luật sư ngạc nhiên, tựa hồ mình không cùng thuyền với người ủy thác rồi. Tống Tư Oánh cười:" Không sao đâu luật sư Nghiêm, ông coi như tới Lộ Châu chơi thêm vài lần đi, Đơn Dũng thích chơi đùa, khách khí làm gì."
Hóa ra cô gái nhỏ lòe loẹt này chẳng coi trọng vụ án, luật sư Nghiêm không bàn vụ án nữa, bắt tay tạm biệt.
Đi rồi, lại lần nữa giải tán, Tống Tư Oánh tươi cười tiễn chân, lòng thì chửi Đơn Dũng là tên bại gia tử, tiền không có chỗ đốt, đem mời luật sư đi du lịch. Chửi mắng một phen đột nhiên có xe phanh két bên cạnh làm Tống Tư Oánh giật mình, cô gái đanh đá này đang định nổi khùng thì Đào Thiên Hạc từ trong xe thò đầu ra, tủm tỉm cười hỏi:" Tiểu Tống, còn nhớ tôi không? Tôi thiếu chút nữa không nhận ra cô đấy, đột nhiên thời thượng thế, còn có khí chất hơn cả người mẫu của công ty tôi, phải không Giai Giai."
Được người ta khen xinh đẹp, cơn giận của Tống Tư Oánh tức thì xẹp đi một nửa, lại khen phối hợp trang phục, thế là Tống Tư Oánh hết giận luôn, dựa vào xe tám chuyện làm đẹp tưng bừng.
Đào Thiên Hạc rất có phong cách đại tỷ hất đầu:" Lên xe đi, đường Phủ Hậu vừa mở một trung tâm làm đẹp, của bạn tôi, chúng ta tới ủng hộ chút."
"Xe tôi ở kia, chiều còn có việc." Tống Tư Oánh muốn đi lắm, song uyển chuyển từ chối:
Không ngờ Đào Thiên Hạc càng thêm ân cần, xuống xe rủ rê, thịnh tình này làm Tống Tư Oánh ngại nói không, thế là hai người lên cùng xe, tới thẳng Phong Vận Lang ở đường Phủ Hậu.
Rửa mặt, gội đầu, sửa móng tay, mát xa da, các cô gái hưởng thụ thứ này giống đám nam nhân đi ăn nhậu vậy, vừa thoải mái vừa nhàn nhã, tán gẫu về thời trang thịnh hành mùa xuân năm nay, kể chuyện khi còn đi học. Ninh Giai nghe chuyện xấu Đơn Dũng và Lôi Đại Bằng làm trong trường cười suốt, Đào Thiên Hạc thì nhân cơ hội tự nhiên hỏi chuyện làm ăn ở trấn Triêu Dương. Tống Tư Oánh than vãn, nếu làm ăn tốt thì cô đã chẳng suốt ngày dạo trên phố. Còn Đơn Dũng thì sao? Đào Thiên Hạc hỏi, đã một thời gian không gặp rồi, cả di động cũng thường không liên lạc được.
"Lên núi rồi." Tống Tư Oánh trả lời hết sức bất ngờ:
"Lên núi á?" Ninh Giai không hiểu:" Hôm qua tôi còn gặp Lôi Đại Bằng mà, nếu làm gì thì họ nhất định cùng làm chứ."
"Cô thấy Lôi Đại Bằng béo như thế, hắn đi nổi không?" Tống Tư Oánh đang đắp mặt chỉ có cái mồm cử động:" Anh ta và vài người bạn lên núi đi tìm nguồn nước, đi cả tháng rồi."
"Tìm nguồn nước làm gì? Lộ Châu chúng ta đâu có thiếu nước." Đào Thiên Hạc đã lâu lắm rồi không có tin của Đơn Dũng, còn tưởng ra tòa sẽ gặp, nhưng cô thất vọng, bắt được một người biết chuyện cô sao bỏ qua, rốt cuộc lại được nghe một câu chuyện điên rồi như vậy:
"Anh ta muốn làm dấm."
"Dấm á?"
"Ừ, còn muốn làm nước thiên nhiên."
"Cái đó thì được mấy đồng?"
"Không chỉ thế đâu, còn muốn xuống quê xây nhà, nuôi vài con lừa. Ôi, Ninh Giai, cô không biết đâu, anh ta mà lên cơn thần kinh còn ngu hơn Lôi Đại Bằng, cả tháng qua dẫn người chạy khắp quê... Mùa này không có lâm sản, anh ta kéo một xe hoa tiêu về."
Ba cô gái tuy tâm tư khác nhau, nhưng chung sở thích, khoảng cách dần thu hẹp, vài tiếng sau nghiễm nhiên thành bạn bè không gì không thể nói rồi.
..................
"Ở đây à?" Liêm Tiệp hỏi, rất hoang mang nhìn địa điểm trước mặt:
"Đúng, chính là ở đây." Tiền Mặc Hàm khẳng định chắc chắn:
Nơi này cách nhà máy Hâm Vinh 3 km theo đường chim bay, vốn là nhà máy sản xuất khí tài chống bạo động, mặt đối diện với cống nước, lưng dựa vào bãi rác. Không cách nào tưởng tượng được lò mồ của nhà máy thịt là ở đây, chưa tới cửa đã ngửi thấy mùi tanh thối, giữa ban ngày thấy con chuột béo múp chạy qua chạy lại. Liêm Tiệp nhíu mày theo Tiền Mặc Hàm đi vào.
Địa điểm chừng ba mẫu, lán đơn giản chiếm một nửa, ở chỗ đất trống đỗ hai xe hàng, đồ tể và người đưa hàng chào hỏi Tiền công tử. Lần này dẫn giám đốc Liêm tới đây là để làm quen với các khâu của chuyện làm ăn, có điều khâu nào cũng khiến giám đốc Liêm đã quen với văn phòng sạch sẽ sáng bóng phải nhíu chặt mày.
Trong lán cũng chẳng ra sao, cảnh tượng bừa bộn, rãnh nước rộng 20 phân toàn máu và nước bẩn, mấy đại hán cởi trần đang treo con lừa lên. Con lừa tựa hồ biết đại hạn đã tới, ra sức vùng vẫy kêu lớn, người cầm dao quát to đâm thẳng vào tim, thế là con lừa sống sờ sờ đang quẫy đạp thõng người. Lấy máu, một dạ, moi lòng, chẳng bao lâu cả con lừa biến thành đống thịt, Liêm Tiệp không đành lòng nhìn, Tiền Mặc Hàm lại xem say sưa, lúc quay đầu thấy giám đốc Liêm đi mất rồi, vội đuổi theo gọi:" Giám Đốc Liêm, xem hết đã, cơ mà cũng chẳng có gì để xem, quanh đi quẩn lại chỉ mấy trò đó thôi."
"Chuyện nhập lừa sống này do ai phụ trách?" Liêm Tiệp hỏi:
"Tôi và cha tôi, chú Đào mở nhà hàng ở trung tâm thành phố, chẳng lẽ cũng làm cả lò mổ lớn?"
"Nguồn cung hàng thì sao?"
"Cái này thì bất nhất, thường là Đại Tân Trang và Lư Viên, trước kia Tây Uyển cũng có, có lúc đến Tết không đủ, phải nhập một phần từ bên ngoài. Dù sao là thế, đôi khi thiếu hụt, lúc thì tồn kho, anh nhìn quãng thời gian qua thì thấy, làm ăn bình thường, muốn giết nhiều cũng chẳng bán đi đâu được." Tiền Mặc Hàm theo Liêm Tiệp ra ngoài:
Liêm Tiệp nhìn đâu cũng thấy chướng mắt:" Điều kiện vệ sinh ở nơi này quá kém."
"Ôi, thế này còn là khá đấy, anh đi tới mấy nhà khác mà xem, chẳng sạch bằng nhà xí, người không vào nổi cơ." Tiền Mặc Hàm thản nhiên:" Giám đốc Liêm, anh thực sự muốn hạ biển Hưởng Mã Trại xuống à?"
"Ừ, không hạ thì sao, cần cắt không cắt, giờ đã thành hậu họa rồi. Sao, tiếc à?" Xem ra không mua được thương hiệu đã Liêm Tiệp đã hạ quyết tâm rồi, không phải dọa Đơn Dũng để ép giá: