Q2 - Chương 180 Phong vân biến ảo thật là nhanh (2)
Tiếc chứ, năm ngoài làm ăn tốt kinh khủng luôn, hai tháng thôi làm bằng cả năm, nếu hạ biển, trang thiết bị nhà tôi nhập về liền bỏ đó." Tiền Mặc Hàm tiếc lắm:
"Nếu không hạ xuống, cậu vẫn có thể kinh doanh bằng thương hiệu này, nhưng ai dám theo chứ?" Liêm Tiệp nói một câu trúng yếu hại, Tiền Mặc Hàm ủ rũ không nói nữa:
Rời lò mổ, lại qua nhà máy thịt xem một vòng, càng xem nhiều Liêm Tiệp càng bội phục Đào Thành Chương, Lư Nhục Hương dựa vào Hâm Vinh cung cấp thịt, dựa vào Vị Nguyên và Thế Long cung cấp phối liệu, bản thân từ căn bản không có ưu thế nào sáng lập ra thương hiệu vang danh xa gần. Có thể đem nhiều nguồn lực như vậy chỉnh hợp lại làm một, có thể đưa nhiều người xuất thân khác nhau lên cùng một con thuyền, đây là chuyện không hề đơn giản. Mà bây giờ nếu để hắn độc lập tiếp nhận chuyện làm ăn này, còn lớn hơn dự liệu của hắn, càng xem hắn càng sinh ra chút cảm giác sợ khó.
Đường Lộ Hoa, khi hai người tới nơi thì nghi thức treo biển đã bắt đầu, biển Thịt lừa ngâm Hưởng Mà Trại đã đặt sang bên, thay biển "Lẩu Lư Nhục Hương" thêm vào "chi nhánh hai". Khai trương ưu đãi, khách khứa vẫn đầy nhà, trong thời đại đủ thứ chuyện xảy ra mỗi ngày, e là chẳng mấy ai còn nhớ nơi này đã xảy ra chuyện gì.
"Giám đốc Tiền, sau này trông vào anh rồi đấy, hiệu chính đã phái giám đốc và bếp trường tới, còn giúp anh bồi dưỡng phục vụ viên, anh đừng làm hỏng biển hiệu này." Liêm Tiệp khi xuống xe nói với Tiền Mặc Hàm, đất Thục không đại tướng, Liêu Hóa làm tiên phong, đời hai mấy nhà, trừ Tiền Mặc Ham ra thực sự tìm không ra người tiếp nhận rồi.
Khi hội nghị cổ đông đưa ra quyết định này, trừ Tiền Trung Bình ra thì ai cũng thấy không ổn, Liêm Tiệp thuyết phục mọi người, chuẩn bị đưa vào mô hình kinh doanh giám đốc chuyên nghiệp, như thế vừa bài trừ thành phần năng lực, lại bài trừ nghi kỵ của cổ đông. Cuối cùng đưa Tiền Mặc Hàm vào vị trí giám đốc.
"Phải rồi, giám đốc Tiền, nếu tiện anh có thể giúp tôi hẹn Đào Thiên Hạc không?" Liêm Tiệp bất ngờ nói, thấy Tiền Mặc Hàm nhìn mình với ánh mắt quái lạ, giải thích:" Đừng Hiểu Lầm, tôi thấy con gái chú Đào một mình điều hành công ty, vì sao không giúp trong nhà kinh doanh, cô ấy rất có đầu óc."
"Không được đâu."
"Vì sao?"
"Chú Đào kiên quyết phản đối con gái xen vào chuyện kinh doanh Như Nhục Hương, nên đưa chị ấy ra nước ngoài từ sớm. Đừng nhắc tới, nhác là người ta giận, đừng hỏi nguyên nhân, tôi cũng không biết, nếu không đã sớm để chị Đào Đào quản lý từ sớm rồi." Tiền Mặc Hàm nói hàm hồ, nhưng kết quả rõ ràng:
Liêm Tiệp nghe mà bực bội, chỗ nhìn không thấu về Đào Thành Chương ngày một nhiều.
Mặc dù có lo lắng, nhưng không át được niềm vui mà cảnh phồn hoa trước mắt đem lại. Khai trương trở lại, mời tới không ít nhân vật cấp trọng lượng trong thành phố, trong đó có nhiều bạn bè cố cựu, dù là kinh doanh kém, với nền tảng Lư Nhục Hương, mối quan hệ này là một khoản tài phú lớn.
Liêm Tiệp đi trong đám đông nghĩ vậy.
Khai trương chật chỗ, đó là thông lệ của mở hiệu ăn, không thể không đầy, giá giảm một nửa, lại còn ăn bao nhiêu tặng tiền ưu đãi bấy nhiêu. Mở cửa từ 10 giờ sáng, chưa tới 12 giờ đã chật kín, ngay đại sảnh cũng hết chỗ, không còn cách nào khác, một phần khách quan trọng chỉ có thể để hiệu chính an bài.
Giữa trưa, phòng bao gần cửa sổ tầng hai lẩu Lư Nhục Hương, bữa cơm của hai người đã tới hồi kết, Sài Chiêm Sơn rót đầy chén, nhìn người trước mặt uống ừng ực như nước lã, không khỏi thầm khen một câu.
Hò hét ầm ĩ đấu rượu uống năm sáu chai thì thường thấy, chứ uống như không thế này thì làm Sài Chiêm Sơn phải nhìn bằng con mắt khác.
Người kia chẳng những uống mạnh mà ăn cũng khỏe, mặt mày râu ria lởm chởm, tóc tài lại vài phân, trông như để đầu trọc mới mọc lên. Tuổi quá ngũ tuần, nhưng trông còn hung hãn hơn trai trẻ, một bộ lòng ăn hết bảy tám phần mới dừng đũa, ợ một cái cũng không có, làm người ta không khỏi này sinh ý nghĩ ông ta bị đói bao lâu rồi?
Lần nữa nhìn lại người kia, Sài Chiêm Sơn có chút bùi ngùi, bạn bè từ trại giam ra không ít, số lần đi tẩy trần cho bọn họ nhiều rồi, nhưng chưa lần nào khiến hắn có nhiều cảm xúc thế này
Sài Chiêm Sơn đưa thuốc, châm lửa, hỏi:" Khổng lão ca, anh ở phía Tây Uyển có thấy thoải mái không, hay tôi an bài cho anh một chỗ ở Duy Đặc."
"Không cần, tôi ở nhà cũ cha mẹ để lại, thoải mái lắm. Cám ơn cậu Chiêm Sơn, tôi ra ngoài không ngờ có người tới đón. Lư Nhục Hương thật con mẹ nó phong quang, ha ha ha, cám ơn cậu mới tôi tới đây." Khổng Tường Trung đặt đũa xuống, uống cạn rượu, rít sâu hơi thuốc:
Sài Chiêm Sơn chỉ cười nói không có gì, châm chước xem có nên đem tình huống nói cho Lão Khổng không, còn đang có chút do dự. Lão Khổng ngồi tù nửa năm, tiền phạt lẫn tiền lo lót thành nghèo rớt rồi, Sài Chiêm Sơn sợ tâm thái Lão Khổng nhất thời không thích ứng được:" Khổng lão ca, tôi phải tới trại giam đón người, anh có tiện đi cùng tôi không?"
"Có gì mà không tiện, hiện giờ tôi hai bàn tay trắng, chỉ còn mỗi cái mạng, chẳng còn tồn tại vấn đề tiện hay không nữa, đón ai thế giám đốc Sài?" Khổng Tường Trung tinh thần không tệ:
Hai người thanh toán xuống lầu, Sài Chiêm Sơn vừa đi vừa nói:" Anh chưa chắc đã biết, nhưng hắn hẳn muốn biết anh... À phải, Khổng lão ca, gọi tôi là Tiểu Sài là được, gọi giám đốc Sài xa lạ quá."
"Cũng được, có điều cậu phải nói cho rõ ràng, chúng ta vốn không quen biết, trước kia chẳng có giao tình gì, mạng của tôi không đáng mấy đồng, cậu khách khí như vậy, tôi thực sự không hiểu ra sao." Khổng Tường Trung vào xe, ông ta ra tù một tuần rồi, Sài Chiêm Sơn không chỉ cung cấp tiền ổn định cuộc sống, lại còn mời ăn ăn uống uống. Thực sự không rõ là có dụng ý gì. Chẳng lẽ tuổi cả đống rồi còn cầm dao chém người?
"Ha ha ha, đừng khách khí, cũng đừng cám ơn tôi, một người bạn cũ của anh nhờ tôi chiếu cố anh." Sài Chiêm Sơn nói nhỏ:
Khổng Tường Trung chỉ n ghĩ ra một người bạn như thế mà thôi, cả kinh hỏi:" Quân Hổ ở đâu?"
"Tôi cũng không biết." Sài Chiêm Sơn lắc đầu, lại bổ xung:" Có điều ông ấy phái một người về."
"Người ở đâu?" Khổng Tường Trung hưng phấn hỏi, tựa như thấy hi vọng:
"Không phải đang đi đón sao?" Sài Chiêm Sơn trả lời rất bất ngờ:
Xe lên đường tới trại giam số 1, trên đường cùng với thời gian chờ đợi, Sài Chiêm Sơn đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ ràng cho Lão Khổng nghe. Theo Sài Chiêm Sơn nói, trừ cái di động gọi điện uy hiếp, cảnh sát không thu được chứng cứ rõ ràng, thêm vào Lý Mân Liên không liên quan nhiều tới vụ lừa đảo, lại có công tố cáo cha con Trần gia, hắn thông qua quan hệ đảm bảo cho tại ngoại chờ xét xử, hôm n ay là ngày thả người.
"Thế thì kỳ nhỉ, theo cậu nói thì Quân Hổ căn bản không về, vậy mà có người giả mạo ông ấy, sau đó vu oan cho Tiểu Liên." Lão Khổng nghe một câu chuyện hết sức hoang đường, nhưng lại không thể không tin:
Sài Chiêm Sơn trịnh trọng gật đầu:" Đúng vậy, tôi cũng biết là khó mà làm người ta tin được, nhưng sự thực là thế. Nếu không có Mân Liên ở bên cạnh, tôi cũng bị lừa."
"Con mẹ nó, là ai vậy chứ.. Đợi tôi bắt được thế nào cũng moi óc hắn ra." Khổng Tường Trung trầm tư, nói lời độc ác một cách bình đạm, nhưng chính vì thế mới khiến người ta tin ông ta dám nói dám làm:
Thực ra trước mắt Sài Chiêm Sơn cũng xẹt qua một người, nhưng mà hắn không dám nói ra, chỉ cùng Lão Khổng yên tĩnh chờ đợi.
Đợi rất lâu mới thấy cổng trại giam mở ra, Lý Mân Liên ôm cái chăn đi theo nữ cảnh sát, tóc đã cắt ngắn, quần áo đơn giản mỏng manh, mặt tiều tụy, da xạm đi, chẳng nhìn ra mỹ nữ làm chúng sinh điên đảo nữa. Thế nhưng rơi vào cảnh này lại khơi lên sự thương xót chở che của nam nhân.
Rốt cuộc cũng ra rồi, niềm vui thoát nạn xua đi những cảm xúc khác, Lý Mân Liên cám ơn Tạ Chiêm Sơn thường tới tặng đồ, vừa thấy Khổng Tường Trung, gọi một câu chú Khổng, gục mặt khóc lớn.
Quan hệ hai người này rất lạ, khóc suốt cả đường về, nói suốt cả đường về, tới nơi ở của Lý Mân Liên mà Sài Chiêm Sơn vẫn không nghe ra rốt cuộc quan hệ bọn họ là sao. Bố trí cho hai người xong, chuẩn bị về Duy Đặc, Sài Chiêm Sơn nhớ tới cuộc hẹn đã treo cả tháng không gặp được người, điện thoại lúc nào cũng ngoài vùng phủ sóng. Hắn lần nữa rút điện thoại ra, chỉ thuận tay mà gọi thôi, ai mà ngờ lần này lại gọi được:" Đơn Dũng, gọi điện cho cậu khó thật đấy... Cái gì, cậu ở trên núi à?"
Chẳng những ở trên núi còn cho vị trí chính xác, đã chứng minh bản thân không thể tới gặp mặt, cái thằng này làm việc thật khiến người ta dở khóc dở cười mà.