Q2 - Chương 186 Khúc tàn người chưa đi. (2)
Người uống tới gục, người uống tới nôn ra, người uống tới phấn khích đánh bạc, kiểu nào cũng có, Đơn Dũng nhìn mà vui vẻ. Cha và ông Sử đi xem xưởng làm giấm rồi, gọi cả Tiểu Cái theo, để lại y một mình uống canh. Uống xong đi dọn dẹp bát đũa, thời gian qua ở nhà máy này, Đơn Dũng cơ bản là đảm nhận vai trò đều bếp, xem ra phải thuê đầu bếp rồi, đợi lúc đi vào sản xuất, e là trong bếp chỉ có một hai người không ứng phó được.
Đổ cơm thừa canh cặn đi, ném bát đũa vào cái chậu lớn, Đơn Dũng vừa tráng qua bát một lượt thì có bóng người xuất hiện ở cửa bếp, chi đi ánh sáng làm y phát hiện ra, quay đầu lại liền thấy Đào Thiên Hạc.
Đào Thiên Hạc uống kha khá, má hồng hồng, đôi mắt lúng liếng nhìn y, ánh mắt đó làm Đơn Dũng nhớ tới lúc cô ở trên giường, cũng hoang dại phóng túng như thế, cho rằng cô tới tạm biệt, nếu không phải tay ướt, thật muốn tới vuốt mái tóc dài kia, mỉm cười nói:" Đang say, nghỉ chút hẵng đi."
"Xem ra anh muốn đuổi tôi đi?"
"Không phải, tôi nói cô uống rượu, lái xe không an toàn."
"Để tôi giúp anh." Đào Thiên Hạc tích tắc ra quyết định, sắn tay áp thun dệt kim lên, ngồi xuống đối diện với Đơn Dũng, rửa bát cũng ra dáng lắm, xem ra không phải kiểu tiểu thư tay không dính nước. Chỉ là cô cứ vừa rửa vừa nhìn Đơn Dũng, làm tim y rộn ràng.
Tất cả những đôi gian tình đều giống nhau, ở trong hoàn cảnh lúc nào cũng sợ bị tiết lộ, cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt người khác. Nhất là trong hoàn cảnh có rất nhiều người quen này, Đơn Dũng thi thoảng lại nhìn ra sau, như sợ có ai thình lình xông vào.
Đào Thiên Hạc mắng khẽ:" Nếu chột dạ, sao còn làm trộm?"
Câu này kích thích Đơn Dũng dừng tay luôn, hai người họ phối hợp, sao lại chỉ có mình chột dạ chứ, hạ thấp giọng xuống:" Chẳng lẽ cô không chột dạ?"
"Chột dạ cái gì, nếu người khác biết, tôi sẽ nói là tôi thích anh, nếu người ta không tin, cùng lắm tôi nói anh uy hiếp cưỡng ép tôi." Đào Thiên Hạc trừng mắt thị uy, ở phương diện này nữ nhân có ưu thế trời sinh, Đơn Dũng đành chịu chứ sao, tiếp tục rửa bát. Hồi lâu không thấy y trả lời, Đào Thiên Hạc dừng tay, hỏi thẳng:" Nói thật với tôi đi, anh có thích tôi không?"
Đơn Dũng ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt to long lanh nhìn mình vừa lo âu vừa trông đợi, nhìn cặp môi mình đã hôn vô số lần phả ra hơi rượu nóng hổi, y tựa hồ nhớ lại khoảnh khắc tiêu hồn ở công viên rừng rậm, nghiêm túc gật đầu:" Thích!"
Vậy mà Đào Thiên Hạc lại không vui, mắng:" Vì sao nam nhân lại vô sỉ như thế, vừa đi Hạ Môn gặp bạn gái một chuyến, về lại nói thích một cô gái khác rồi."
Đơn Dũng hơi á khẩu, cô mới hôm nọ còn dẫn bạn trai về nhà, hôm sau lại lên giường với tôi thì tính là cái gì, cơ mà nam nhân không có đặc quyền ngang ngược đó:" Dù bạn gái tôi ở đây, tôi cũng nói với cô ấy là tôi thích cô, cô nhìn tôi xem có chỗ nào giống thành nhân không?"
"Hừm, xem ra anh tự biết mình đấy." Đào Thiên Hạc miễn cưỡng chấp nhận lời này, máy móc rửa đi rửa lại một cái đĩa, cho thấy nội tâm cô chẳng hề bình tĩnh như bề ngoài:" Tôi hỏi anh một câu nữa, anh vẫn nói thật với tôi chứ?"
"Ừ, sao tôi phải lừa cô?" Đơn Dũng gật đầu:
"Vậy tôi hỏi anh..." Đào Thiên Hạc khẽ cắn môi dưới, cô đang cân nhắc ngôn từ, lâu sau mới nói ra:" Anh còn hận cha tôi không?"
Đơn Dũng không ngẩng đầu lên, người cứ như cứng đờ vậy.
Đào Thiên Hạc biết mình đã chạm tới chỗ Đơn Dũng che giấu sâu nhất rồi, tim cô khẽ run một cái, tay đưa ra chạm vào tay Đơn Dũng ở dưới nước, nhỏ nhẹ nói:" Hôm nay tôi mới biết chuyện của hai nhà, có lẽ anh thích tôi, có lẽ không. Có lẽ anh đơn giản là tìm chút khoái cảm báo thù trên người tôi thôi. Bất kể nói thế nào, anh cũng toại nguyện rồi, bất kể anh có thích tôi không, tôi từng thích anh, có lẽ giờ vẫn thích. Thích anh đưa lên xuồng máy dạo chơi hồ Chương Trạch, thích nhìn anh chuyên tâm nướng cá... Trước kia tôi thấy anh vừa tốt nghiệp ra trường đã kinh doanh lớn như vậy là có thiên phú thương nghiệp, bây giờ tôi nhận ra, thứ thúc đẩy anh tiến về phía trước không phải là thiên phú, mà là thù hận, đúng không? Nếu không Lư Nhục Hương đã không liên tục xảy ra chuyện. Trước kia anh nói muốn thu hồi nó, tôi thấy đó chỉ là một câu nói đùa, giờ tôi tin, có lẽ một ngày anh sẽ đứng ở trong hội nghị cổ đông của Lư Nhục Hương ra lệnh. Tôi n ói có đúng không?"
Câu hỏi đã dừng Đơn Dũng mới ngẩng đầu lên, Đào Thiên Hạc vẫn nhìn Đơn Dũng tựa hồ chưa từng chớp lấy một cái, tựa hồ sợ mình bị lừa gạt.
Đơn Dũng khẽ nói:" Cô nói đúng, tôi chưa từng lừa cô, Lư Nhục Hương là mục tiêu của tôi, tôi muốn thu hồi nó, mục tiêu này chưa từng thay đổi."
Đúng thế, chưa từng nói dối hay che giấu mình, Đào Thiên Hạc nhớ lại khi hai người mới quen, Đơn Dũng đã nói câu đó, khi ấy cô thấy rất đáng yêu, giống như đứa con trai nhìn lên trời nói muốn hái trăng sáng xuống, nhưng bây giờ câu nói đó lại khiến cô có chút khiếp sợ, vì y đã có thể vươn tay ra chạm vào mục tiêu rồi.
"Anh vẫn chưa trả lời tôi." Đào Thiên Hạc tựa hồ né tránh tránh chủ đề này, hỏi lần nữa:" Anh hận cha tôi lắm phải không?"
"Tôi không hận ai cả." Đơn Dũng đủ trưởng thành để hiệu, chuyện làm ăn là như thế, nói rất kiên định:" Tôi chỉ muốn lấy lại thứ nhà mình đã mất đi, làm ăn là làm ăn, không thể nói là hận."
"Cha tôi già rồi, bất kể ông từng làm gì, ông vẫn là cha tôi, người thân nhất của tôi. Nếu anh muốn lấy lại Lư Nhục Hương sẽ rất khó, 5 cổ đông, giá trị 130 triệu, dù anh có thêm vào thế lực của Sử Gia Thôn cũng kém rất xa, vì sao không chọn thứ dễ hơn để làm." Đào Thiên Hạc đem suy nghĩ của mình nói ra:" Ví n hư cha tôi bồi thường cho..."
Đơn Dũng cười khẩy một tiếng cắt ngang:" Cô không hiểu rồi, tôi muốn lấy lại không phải chỉ là chuyện làm ăn, còn có tôn nghiêm, tự tin, dũng khí cùng hạnh phúc hoan lạc từng có của một ngôi nhà, cô bồi thường được không?"
Đương nhiên là không thể, Đào Thiên Hạc từ trong lời cha mình, cô cũng nhận ra, chuyện không thể vãn hồi, một gia đình đang tràn ngập hạnh phúc, đột nhiên gặp họa ngợp trời, dù lấy bất kỳ thứ gì ra cũng không thể bồi thường vết thương trong lòng.
"Bất kể anh làm gì, tôi cũng sẽ hiểu." Đào Thiên Hạc chợt nói một câu làm người khác bất ngờ, rồi lại lập tức nói thêm:" Có điều, nếu anh hại tới cha tôi, tôi sẽ khiến anh hối hận cả đời."
Uy hiếp, uy hiếp trắng trợn, Đơn Dũng biết chớ coi thường lời đe dọa của nữ nhân, một khi họ nói ra, sẽ đáng sợ hơn nam nhân nhiều. Có điều Đơn Dũng đã chẳng bận tâm chuyện gì xảy ra trên người mình nữa:" Cô không thấy quá bất công à? Các cô không hại cha tôi, còn có cả mẹ tôi, cả tôi nữa, khuynh gia bại sản đã đành đi, thiếu chút nữa còn làm cha tôi không còn, mẹ tôi tới giờ đầu óc không bao giờ khôi phục được bình thường nữa, cô có đi hỏi đám chú bác của cô, chúng có hối hận không? Tôi nghĩ là không đâu, bọn chúng chỉ mong rằng tôi đi vào vết xe đổ của cha tôi thôi, tôi vừa lập nên cái thương hiệu nho nhỏ, cả một đáp muốn nhảy vào, uy hiếp, tranh cướp. Cướp không được thì làm đủ trò cản trở tôi thắng kiện, cô không thấy bọn họ ức hiếp tôi như thế, lại bắt tôi không được làm tổn hại họ là quá đáng à?"
Đào Thiên Hạc không trả lời được, chỉ là nghĩ lại, Đơn Dũng đâu có thiện hại gì, ngược lại càng làm càng lớn, mà bọn họ lại tổn hại nặng nề:" Anh đừng giả từ bi, giả làm người tốt, chẳng lẽ anh không làm gì cả hay sao?"
"Có làm, nhưng cô không cách nào chứng minh được, giống như cha cô vậy, người ta chỉ khen ông chủ Đào giỏi tính toán, làm ăn nhạy bén, ai chứng minh được sự vô sỉ hèn hạ của ông ta?"