← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 185 Khúc tàn người chưa đi. (1)

Á, cay cay..." Ninh Giai lè lưỡi ra nhăn mặt kêu liên hồi:

"Uống ít nước đi." Tống Tư Oánh đưa nước cho Ninh Giai, cô nhìn đĩa sang liên bạch, hoàn toàn là cài thảo xào, nhìn chỉ thấy màu trắng mà cay xé lưỡi:

Đào Thiên Hạc vậy mà ăn ngon lành, còn khen:" Tài nghệ rất tốt, sơn hào hải vị làm ra món ngon không có gì lạ, rau cải đậu hũ mà làm ngon được mới gọi là trình độ."

"Cay quá, em không ăn được cay." Ninh Giai vẫn lè lưỡi còn lấy tay quạt, trông rất đáng yêu:

Tống Tư Oanh gắp miếng cá mà Tiểu Cái mới mang lên, nói món này không cay, cô gái đanh đá này đối xử với người khác rất nhiệt thành, tiếp xúc chưa lâu, quan hệ hai người đã rất thân thiết.

Lại một món nữa là canh, cha con Đơn Dũng và Tiểu Cái mỗi người một bát lần lượt đặt lên bàn, Sử Bảo Toàn gọi Đơn Trường Khánh ngồi xuống bên cạnh, thêm bát đũa, đầu bếp cũng bắt đầu ăn rồi.

Lần đầu tiên gặp Đơn Trường Khánh, khi ông già có đối mắt đôn hậu thật thà nhìn qua phía cô, Đào Thiên Hạc bất hơi cúi đầu xuống, cứ như sợ người ta biết mình là con Đào Thành Chương vậy. May mà ông chỉ nói một câu các cháu ăn tự nhiên rồi quay sang trò chuyện với Sử Bảo Toàn, nói nhiều hơn ăn, cô cũng chú ý lắng nghe.

Sử Bảo Toàn hỏi:" Lão Đơn sao bỏ lại vợ ở nhà một mình."

"Bà ấy nhìn thấy chạt chược còn thấy thân hơn tôi, tôi mà không về là bà ấy mừng lắm."

"Thế quán đóng cửa luôn à?"

"Đợi qua mùng 1 tháng 5 mới mở, dù sao nông gia nhạc là thế, mở thì là quán, đóng thì là nhà, thoải mái lắm."

"Lão Đơn, hay là ông tới chỗ tôi làm đi." Sử Bảo Toàn khoét góc tường:

"Tôi bằng này tuổi rồi còn làm gì được nữa?" Lão Đơn cầm bát ngạc nhiên lắm:

"Thì thịt lừa chứ sao, ông cũng là dân trong nghề, giờ thôn tôi mở năm sáu cửa hiệu trong thành phố rồi, nhân thủ để dùng thiếu hụt, có lão tướng như ông tọa trấn, tôi cũng yên tâm." Sử Bảo Toàn thực sự thiếu người, thôn dân tuy đông, nhưng mà gọi đi đánh nhau còn được, làm chuyện khác, lúc nào cũng bung bét:

Đào Thiên Hạc nghe vậy thì cau mày, giờ cô mới phát hiện, Sử Gia Thôn và Đơn Dũng rất gần gũi, lại thêm bây giờ thương hiệu Hưởng Mã Trại do Sử Gia Thôn dùng độc quyền, mơ hồ đoán ra điều gì rồi.

Đơn Trường Khánh không nhận lời, chỉ tỏ ra khó xử, rồi vùi đầu ăn. Sử Bảo Toàn không chịu nổi kiểu này, giục:" Này, này, Lão Đơn bao năm rồi vẫn tính đánh ba gậy mới phọt ra một cái rắm, được hay không phải nói một câu chứ."

Câu này làm Ninh Giai và Tống Tư Oánh phải vội che miệng cười, Sử Bảo Anh lấy khuỷu tay khẽ huých cha mình, ông già vẫn cứ ý mình mình làm mắng Đơn Trường Khánh.

Lão Đơn không giận:" Tôi sống quá nửa đời người rồi, không còn tinh lực đó nữa."

"Bảo ông đi làm ông chủ chứ có phải bảo ông đi làm công đâu, cần gì tinh lực."

"Giờ tôi làm cha ông chủ rồi, không phải càng tốt hơn à?"

Mấy cô gái càng cười tợn, cây này nói rất hay.

Sử Bảo Toàn đã nghe ra ý từ trong đó, không lôi kéo được Đơn Trường Khánh, lòng thất vọng lắm, thế là quay sang mắng người ta:" Này này tôi nói này Lão Đơn, sống quá nửa đời người mà chẳng thấy ông khá lên, lúc trẻ thì bị vợ quản, già bị con quản... Sống thế thật vô vị.

"Nói thế là không đúng rồi, mỗi đằng đều có cái tốt mà." Đơn Trường Khánh nhẹ nhàng trả lại một câu:" Anh Sử, năm xưa con trẻ anh đánh vợ, già rồi lại đánh con, có thú vị không?"

Mấy cô gái gục mặt xuống bàn cười chảy nước mắt, ai ngờ người thật thà như Lão Đơn lại nói một câu như thế, cả Sử Bảo Anh cũng phải cười.

Sử Bảo Toàn không chịu nổi đặt bát xuống:" Không nói chuyện với con lừa nhà ông nữa, chẳng bõ tức.

Nói xong đi sang chỗ đám thành quản và thông dân đã uống tới đỏ mặt tía tai, đang chơi đổ xúc xắc uống rượu, sự hào sáng đó mới hợp với tính ông ta.

Đơn Trường Khánh lặng lẽ ăn, thi thoảng mắt hiện lên nụ cười, ông thích náo nhiệt lắm, nhưng chỉ thích ở vị trí người bàng quan mà thôi.

"Ừm, cháu là Tiểu Tống... Còn đây là..." Đơn Trường Khánh bấy giờ mới phát hiện trên bàn trừ Tống Tư Oánh và Sử Bảo Anh thì hai cô gái lạ mặt, liền hỏi:

Tống Tư Oánh giới thiệu đây là Ninh Giai, tiểu công chúa của bách hóa Ninh thị, đây là Đào Thiên Hạc, thiên kim của Lư Nhục Hương. Đào Thiên Hạc muốn ngăn cũng không kịp nữa, Tống Tư Oánh nhanh mồm nhanh miệng lộ hết thân phận hai người rồi. Đào Thiên Hạc đành đánh liều chào một tiếng bác, đã dự liệu khả năng gặp phải người ta có thái độ không tốt. Không ngờ Đơn Trường Khánh chỉ ngạc nhiên một chút, gật đầu:" Ừ, tốt, nha đầu xinh đẹp thế này, còn là tiểu thiên kim, tiểu công chúa... Chỗ bác hơi sơ sài, ủy khuất các cháu rồi."

Lời tỏ ra áy này, Tống Tư Oánh xua tay nói làm gì có, Sử Bảo Anh thì quen thuộc với Đơn Trường Khánh nhất, cơ bản không cần nói khách khí.  Đào Thiên Hạc thì từ thái độ hiền hòa của ông già bình dị này khiến cô có rất nhiều cảm xúc, từ mức độ nào đó mà nói, ông mất đi chỉ là tài phú, nhưng thứ có được nhiều hơn, ví như sự thoáng đạt, khoan dùng, hiền hòa... Đem so với cha mình, ngày lo đêm nghĩ, vắt kiệt trí óc, bên nào hơn bên nào kém, cô cũng chẳng lựa chọn được.

Chỉ là thấy Đơn Trường Khánh sống thoải mái thế, cô bớt áy náy.

"Sao thế Đào Đào?" Ninh Giai hỏi, cô nhận ra sự bất thường của Đào Thiên Hạc, nãy giờ cứ nhìn cha Đơn Dũng chằm chằm, vô lý, nhìn Đơn Dũng còn có thể hiểu, sao lại nhìn cha Đơn Dũng?

Đào Thiên Hạc sực tỉnh, cười ngượng đối phó:" Không sao, uống hơi nhiều, nên chóng mặt."

" Vậy làm chút gì đi, tôi dẫn các cô đi xem dấm do chú Đơn ủ ra, lấy cho các cô chai nước suối Nhạn Lạc Bình, chỉ riêng đường ống dẫn nước đã tốn mười mấy vạn, là khoản đầu tư đắt nhất, còn tốn kém hơn cả thiết bị lọc nước." Tống Tư Oánh mời, ba cô gái vui vẻ đi theo. Vừa đi vừa giới thiệu nhà máy làm dấm và nhà máy nước tinh khiết, đầu tư cực lớn, Tống Tư Oánh kể mà rùng mình, lần này vẫn hơi run, chỉ Đơn Dũng còn đang uống rượu nói, đầu y bị lừa đá ném 100 vạn vào nơi hoang dã này, nếu mà lỗ thì tiện lắm, ra sau núi khóc chẳng ai biết. Mấy cô gái cười đến là vui.

Một bàn khác cũng đang giới thiệu, có điều mùi vị biến dạng, Cài Cái Tiệp nói ống nước dài 3.7 km, nối tới tận mắt suối, riêng dẫn nước về tốn 17 vạn rồi. Một ống nuôi hai nhà máy, nước suối thiên nhiên thuần nhất thành phố, dấm thì hơi phiền chứ nước tinh khiến chỉ qua máy lọc là uống được ngay.

Lôi Đại Bằng uống say rồi, ngẩng đầu lên nhìn ống n ước từ trên núi dẫn xuống, trực tiếp dẫn vào nhà máy, kinh thốt lên:" Ống này to quá, một ống còn đâm hai nơi."

Lật Tiểu Lực cười gian:" Lôi ca lại còn chảy suốt bốn mùa nữa."

Dù chậm hiểu nhất cũng nhận ra rồi, cười té ghế vì sức tưởng của mấy tên béo. Tiểu Cái đang tự hào giới thiệu thành tựu thì tức lắm, không thèm nói chuyện nữa. Đơn Dũng kinh nghiệm rồi, vỗ vai bảo, cậu đừng mong nói chuyện đàng hoàng với bọn họ.

Nói nói cười cười, cười nhiều ăn ít, mọi người ngồi ăn, Đơn Dũng thì lúc ăn, lúc chạy qua chạy lại thêm món này, thêm món kia, đợi khi Đơn Dũng ngồi xuống ăn tử tế thì cơm đã nguội hết, thế thôi chẳng ăn nữa, múc bát canh ngồi húp. Đông người một cái là lắm chuyện, không được nhàn lấy một khắc.

Đám mấy cô nương trở về không thấy cha đâu, chắc là kéo Đơn Trường Khánh đi nói chuyện, người trong thôn đang chơi bạc, lại còn mời cô, thế là sắn tay áo tham gia ngay, Tống Tư Oánh cũng tham gia náo nhiệt.

Thích vui chơi là thiên tích của đại đa số mọi người, Ninh Giai xem một lúc thì nói hơi mệt, Tống Tư Oánh dẫn Ninh Giai và Đào Thiên Hạc với văn phòng giám đốc nhà máy, ở đó có gian phòng nghiệp vụ sạch sẽ có thể nghỉ ngơi, an bài xong lại hớn hở chạy đi đánh bạc.