← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 190 So đo chút lợi nhỏ. (2)

Lòng người luôn có một dây thần kinh khẩn trương, khi tình trạng thiếu hàng xuất hiện, một số người chả hiểu gì, một số đã hết sức khẩn trương. Trong không khí đó, mười mấy bao tải trăm cân trong cửa hiệu đường Tử Kim chưa tới buổi trưa đã bị bán không còn gì. Khi hàng mới được thôn dân chuyển vào hiệu, ông chủ nói với khách.

"Nhìn thấy chưa, chỉ còn chừng đó thôi, 200 cân một bao, anh tích trữ chút, giờ tới lúc có hàng mới còn ngót nửa năm, ngày ngày phải dùng mà, với lại thứ này không hỏng được, anh sợ gì?.... Giá cả không thể giám, thế này đi, hồi hương, can hóa, bát giác, quế bì, ớt, anh mua ở đây, tôi giảm giá thấp nhất cho, một lần lạ, hai lần quen mà."

Thủ đoạn bán hàng nguyên thủy nhất, vừa lừa bịp vừa xúi bẩy, dụ dỗ, người mua hàng đúng là mua một bao tải hoa tiêu, thấy mua vậy lỗ qua, mua thêm nửa xe các loại gia vị khác, giá rẻ mà, ít nhiều bù lại.

Thế là bán thêm được một xe nữa, chủ hiệu làm bộ mặt lỗ lớn tiễn khách đi, cứ luôn mồm chửi, hàng nhập vào giá cao quá, chẳng kiếm được gì, khách đi rồi liền cười ngoạc miệng.

"Ai thế, không giống người Sử Gia Thôn bọn chị, cái miệng kia còn cay hơn ớt." Đơn Dũng ở trên lầu hỏi nhỏ, nghe chủ hiệu ở dưới chào hàng thiếu chút nữa không nhịn được cười:

Sử Bảo Anh vẫn đang lật xem sổ sách:" Văn Vũ, em họ đằng nội của tôi, mười lăm tuổi đã theo cha ra ngoài làm ăn, giờ nghe nói cha tôi chiếm được thị trường thịt lừa Lộ Châu rồi, chuẩn bị về kinh doanh."

"Ồ, nhân tài đấy, chỉ là hơi gian, rất có chủ kiến, chỉ huy còn tốt hơn tôi." Đơn Dũng đánh giá:

Sử Bảo Anh nghe vậy đưa mắt lên nhìn Đơn Dũng ngồi ở cửa cửa cầu thang xem trò hay phía dưới, nói khẽ:" Có gian tới mấy cũng sao bằng cậu. Đơn Dũng, cậu và cha tôi làm việc này không hay ho gì, tích trữ hàng rồi đẩy giá, hại người."

"Buôn bán chính là nhập vào giá thấp, bán ra giá cao, chị hi vọng người làm ăn làm từ thiện sao?" Đơn Dũng thản nhiên đáp:

"Nhưng mà chuyện này...." Sử Bảo Anh bị Đơn Dũng đánh tráo khái niệm không phản bác được, tóm lại là trong lòng không thoải mái:

Đơn Dũng cười:" Chị đừng lo chuyện đó nữa, mau nghĩ cách xuất hàng đi, đám gian thương đầu óc xoay chuyển nhanh lắm, giá cao như thế, đừng để qua vài ngày nữa không chừng có hàng giả xuất hiện."

Sử Bảo Anh cầm điện thoại lên, yêu cầu mấy điểm bán buôn bán lẻ đồng loạt tung hàng tồn ra, nếu không ôm mấy vạn cân hoa tiêu, cha cô đêm cũng nằm mơ cũng lẩm bẩm hoa tiêu, hoa tiêu rồi...

Đường Đông Phong, cửa hiệu gia vị Triêu Dương, một người thân đầy dầu mỡ đi vào hiệu, ông chủ hỏi cần gì, thường thì người ở quê không xuất hiện tại đây, không ngờ người đó không phải là nhập hàng, rụt rè hỏi:" Ông chủ, tôi mang tới một xe hoa tiêu, mua không?"

"Ở đâu?" Ông chủ lòng máy động, bề ngoài chẳng để lộ ra chút nào:

"Ngay ở ngõ thôi."

"Được, đi xem sao"

Đợi thấy cái xe ba bánh chạy dầu, ông chủ xem thử, lòng càng mừng, nhưng lại tỏ ra không vui:" Chất lượng bình thường, vẫn còn đất chưa xử lý sạch, ở quê tự làm phải không? Phơi nắng chưa đủ..."

"Không lấy thì tôi mang đi nhà khác vậy." Nông dân thật thà nói:

"Đừng, có nói là không lấy đâu, rỡ xuống đi, ba bảy đồng một cân."

"Không được 47."

"Thêm hai đồng nữa 39."

"45 già thấp nhất rồi."

"Chậc chậc, cậu thật là, một xe mấy vạn, mấy nhà mua được chứ."

"Vậy tôi đi bán lẻ."

"Bán lẻ thì cậu chịu nổi tiền ăn ở không, với lại còn có công thương thành quản, tịch thu rồi thì cậu tìm ai mà nói, thế này đi 41, tôi lấy hết, trả tiền mặt."

"Được."

Anh nông dân nghĩ hồi lâu cũng gật đầu, rỡ hàng xuống nghiệm thu, toàn là đại hồng tiêu, hạt nào cũng mẩy, ông chủ mặt tươi như hoa. Đợi xe ba bánh kêu xành xạch chạy đi, ông ta hớn hở cắm biển.

Đại hồng tiêu 56 đồng/ cân.

Hiệu gia vị đường Tân Dân cũng có nông dân rụt rè thò đầu vào hỏi:" Ông chủ, mua hoa tiêu không, đại hồng tiêu hảo hạng đấy."

Chợ nông sởn Tứ Phưởng xảy ra chuyện bất ngờ, công tác bảo mật chủ cửa hiệu làm không tốt, lúc kiểm tra hàng bị một đám cùng nghề phát hiện, xông lên mỗi người chia nhau hai bao tải. Chủ cửa hiệu hối hận mình quá cẩn thận, mấy ngày qua tranh nhau hoa tiêu đến điên rồi, nơi nào cũng thiếu hàng, không ngờ hàng tự tìm tới cửa, mình lại không nắm bắt được.

Chợ nông sản Đại Đông Nhai càng ghê hơn, hai xe chở hàng tới, thôn dân treo biển ở cổ “nhà làm bán tại chỗ”, mười phút là bị người ta tranh nhau hết sạch, còn khiếp hơn cả tranh nhau rau giá rẻ ở quê mang lên sáng sớm,

Cuối cùng cũng có sơ hở, chợ nông sản Đông Minh cũng xuất hàng bằng xe, cũng bị tranh cướp, một chủ cửa hiệu nhận ra chuyện khác thường, chỉ mặt người bán hàng:" Tôi nhận ra anh, hai ngày trước anh mua hết hàng tồn ở chỗ tôi.

"Mua thì sao?" Bán hàng đánh bạt tay người kia đi:

"Còn sao, giờ anh nâng giá lên bán cho tôi à? Kiếm lấy mấy vạn, anh tưởng tôi là thằng ngốc chắc." Chủ cửa hiệu nổi nóng:

"Chẳng lẽ tôi hạ giá bán cho ông, ông nghĩ tôi là thằng ngốc chắc?" Bán hàng bỏ lại một câu, chủ cửa hiệu tức trào máu tự vả bản thân.

Những người phân tán bán hoa tiêu khắp nơi đó đầu nguồn ở đường cấp hai ngoại thành phía bắc, ở đó đỗ hai xe tải cỡ lớn, từng bao tải hoa tiêu ném uống uỳnh uỵch, chất lên xe ba bánh, xe tải nhỏ, thậm chí là xe lừa kéo. Đầy một xe là buộc thừng thật chặt, nổ máy bành bạch chạy đi, không lâu sau về biến thành tiền mặt, giáo hết vào một cái xe việt dã, kế toán thôn và trưởng thôn ở đó.

Lại một nhà về nộp tiền, kế toán thu tiền đơn giản lắm, đêm bao tải, đừng thấy cách này quê mùa, hiệu suất cao lắm, không ai dám giở trò, nếu mang về đếm không đủ, nói không chừng trưởng thôn đạp dính vào tường.

Cứ rỡ hàng, chất lên xe, hai chiếc xe tải lớn chở hơn ba vạn cân hoa tiêu chưa tới tối đã gần như biến thành tiền mặt cả rồi. Tảng đá lớn đặt trên ngực Sử Bảo Toàn rốt cuộc cũng được bỏ xuống, phất tay một cái, kế toán lái xe đi. Cái thôn này này lại làm một chuyện hung hãn, xe đỗ lại ở một quỹ tín dụng thôn, thôn dân vác bao tải xuống xe đi vào sảnh doanh nghiệp. Bảo vệ nhìn cách ăn mặc thiếu chút nữa tưởng đám này nghèo điên rồi đi ăn cướp, không ngờ người ta nói gửi tiền, bao tải chất lên quầy, mở ra một cái là tiền đổ ào áo, làm đám nhân viên sắp tan ca sốc nặng, toàn bộ huy động, tăng ca, tăng ca gấp.

Một bên nhập một bên xuất, bằng với kiếm được cửa hiệu, Sử Bảo Anh trên xe tính tiền, Sử Bảo Toàn tụ tập đám thôn dân chỉ huy bán hàng. Khi Đơn Dũng lái xe chở Sử Bảo Anh thì ông già đang hút thuốc lá, ngâm nga sơn ca, Đơn Dũng tới chỗ ông ta, không nhận thuốc lá, cười hỏi:" Tối nay chắc bác ngủ ngon rồi nhỉ?"

"Tất nhiên rồi, ha ha ha... Kiếm được nhiều tiền hơn cả nuôi lừa, tới ngày mai phát hiện ra đâu đâu cũng có đại hồng tiêu, đám người hôm nay tranh nhau mua về tha hồ tức hộc máu." Sử Bảo Toàn vui vẻ cực kỳ, vừa nói vừa nhả khói, kết quả bị sặc ho liên hồi, một đám thông dân nói, bọn người thành phố ngu quá, hoa tiêu đầy ra đó mà tranh nhau mua. Kể chuyện mình bán hàng cho chính chủ cũ ra sao, ai nấy cười lăn cười bò, lại có người hỏi trưởng thôn chuyện tiền thưởng, Sử Bảo Toàn vỗ ngực, hôm nay ai tham gia đều có tiền, bao nhiêu thế? Trừ tiền ăn, tiền xăng dầu, mỗi người có thêm 200.

Chỉ 200 thôi mà đám thôn dân đã hú hét kích động một hồi, nịnh bợ trưởng thôn không ngớt. Không lâu sau xe tới, Sử Bảo Anh gọi cha về, không ngờ ông già xua tay đuổi con gái đi, con gái bị đuổi miễn cưỡng mà đi, mắt nhìn Đơn Dũng đứng cạnh ông già nhà mình, thế nào cũng có chuyện chẳng hay ho gì.