Q2 - Chương 191 Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. (1)
Bác, cửa hiệu này dù không kiếm được tiền cũng chẳng lỗ được, coi như đứng vững rồi, chưa nói đại kế trăm năm, nhưng dăm ba năm thì không thành vấn đề, sau này bán lương thực phụ và thổ sản, bác kiếm tốt thôi... Đợi dấm ra thịt trường, cũng bán ra từ đây. Nếu kinh doanh tốt, chẳng cần vài năm, nơi này thành kho hàng của toàn bộ nhà hàng trong thành phố, khi đó bằng vào thu nhập toàn thôn bây giờ." Đơn Dũng vẽ ra tương lai lớn, cực kỳ tự tin:
Sử Bảo Toàn dập tắt thuốc gật đầu, mở hàng tốt thế này, lòng có chỗ dựa, không sợ nữa rồi, mặc dù có chút nghi ngờ quy hoạch tương lai của Đơn Dũng, có điều chắc chắn không lỗ được, dưới quê ít thiếu nhất là thổ sản. Thấy Đơn Dũng chẳng có vẻ gì là vui mừng làm Sử Bảo Toàn không hiểu:" Sao thế, có phải tiền toàn vào túi tôi nên cậu không vui?"
"Chút lợi nhỏ xíu đó có gì mà vui? Sắp tới mùng 1 tháng 5 rồi, đợt lừa đầu tiên đều lên thị trường vào thời điểm này, bác có muốn làm lớn không?" Đơn Dũng thản nhiên hỏi:
"Ồ, đúng rồi, chẳng phải cậu nói xong hoa tiêu còn vụ làm ăn gì nữa à? Vẫn là thịt lừa?
"Chúng ta đều là người lăn lộn trong chuồng lừa, bác nói xem không làm cái này thì làm cái gì?"
"Vậy cậu nói phải làm sao?" Sử Bảo Toàn hỏi ngay, vụ hoa tiêu lãi lớn, ông ta không còn nghi ngờ khả năng của Đơn Dũng nữa:
"Chúng ta mua hết lừa toàn thành phố!" Đơn Dũng mỉm cười:
Sử Bảo Toàn nghe thôi cơ mặt đã co giật:" Ý cậu là lại đẩy giá thịt lừa? Chuyện này khó lắm, dù có ngàn vạn cũng không thầu nổi đâu."
"Lúc tích trữ hoa tiêu bác cũng có tin đâu, thời điểm hoàng kim này bác chỉ cần không chế nguồn hàng một tuần sẽ kiếm nhiều hơn vất vả một năm. Bác yên tâm, quy củ cũ, bác đầu tư, bác lấy toàn bộ lợi nhuận, cháu không chia đồng nào lợi nhuận của bác, được chưa?" Đơn Dũng lần nữa xúi bẩy thổ tài chủ móc túi, lão già này giữ ví tiền chắc lắm, quan hệ tốt tới mấy, không có lợi ông ta không làm.
Quả nhiên ông già mắt đảo tròn, đối với người lăn lộn thị trường thịt lừa bao năm như ông ta mà nói, có lẽ tình huống này không phải không làm được, có điều nhân tố phải cân nhắc quá nhiều, nguy hiểm quá lớn. Nghĩ một lúc vẫn thấy không yên tâm, nói:" Chưa chắc đã khống chế được, đại hộ chăn nuôi ở thành phố ta có bảy tám nhà, dù cậu có mua hết lừa trong tay họ, người ta vận chuyển ở ngoài vào thì sao? Còn cả thịt đông nữa. Với lại cậu mang về một đống thứ ăn nhiều đó, một ngày đã ăn hết hàng vạn rồi."
"Chuyện này cháu đã có kế hoạch chi tiết, đi nào, chúng ta vừa ăn vừa bàn, nếu bác vẫn thấy thế không được thì cháu không làm nữa, được chưa?" Đơn Dũng đứng dậy mời:
Ông Sử không lo, dù sao tiền ở trong tay mình, đi theo hỏi:" Dù là thành công đi nữa thì tiền cũng vào hết tay tôi, còn cậu thì được cái gì?"
"Yên cầu của cháu không cao." Làm nhiều việc như thế Đơn Dũng chỉ trải đường có chuyện này thôi:" Lư Nhục Hương dừng hàng 10 ngày, thế nào?"
Câu này làm Sử Bảo Toàn nuốt nước bọt không nói thêm nữa, vì ông đã biết Đơn Dũng định làm gì rồi.
Chuyện cũ năm xưa, ai ngờ để lại hậu quả thế này đây, những kẻ kia mà biết có con sói đang nhe răng nanh rình sau lưng bọn họ, chắc ngủ không ngon.
Đơn Dũng vẫy vẫy tay lên chiếc xe cũ nát đi xa.
………. ………. ……….
"Căn nhà này có 7 tầng, tuổi đời chỉ 10 năm, là đợt nhà thương mại đầu tiên khi sản nghiệp địa ốc nổi lên ở Lộ Châu ra, khi đó mỗi mét vuông mới 2000, giờ là hơn 8000 rồi... Thưa anh, buổi sáng không có gì để xem đâu, cái nhà này không có ai bán."
Nam tử của cty địa ốc ngạc nhiên theo Đơn Dũng đi lên lầu, vì nhận tiền của người ta, cũng ngại cản. Trong tiểu khu có mấy nhà đem bán đều nói rồi, nhưng y lại cứ đi vào tòa nhà không ai bán.
Đi tới tầng thượng, Đơn Dũng cười chỉ trần nhà:" Anh này, giúp tôi chút, tôi muốn lên sân thượng xem phong thủy, tôi thực sự muốn mua cái nhà này.
Nam tử xua tay, ý bảo anh tùy ý đi, cẩn thận chút, mép tòa nhà hẹp lắm. Đơn Dũng sắn tay áo, men theo cầu thang sắt leo lên, đầu vừa thò ra, không khí đầu xuân khiến y khoan khoái hít một hơi, nhảy lên sân thượng.
Phần sân thượng so với tòa nhà khá chật, chỉ có chỗ rộng hơn hai mét, Đơn Dũng có vẻ cực kỳ quen thuộc nơi này, thong thả bước đi, ký ức ùa về như thủy triều. Từng có vài cây vạn niên thanh ở kia, mỗi khi tới mùa đỏ rừng rực như lửa, mở cửa sổ ra liền với tới. Có điều đa phần là để tìm ná dấu phía dưới chậu. Trong tầm mắt cảnh vật quen thuốc không còn nữa, tháy vào đó là lưới phòng hộ bằng thép không rỉ.
Lại đi vài bước, tới cái gác xép cao gần bằng y, đây đã trở thành chỗ ném đồ bỏ đi, không giống khi đó, được mẹ dọn dẹp ngăn nắp. Đơn Dũng thích nhất lấy cớ làm bài tập ở gác xép nhỏ để ngắm phong cảnh. Ban này là xe cộ nườm nượp, buổi tối biển sao như đen, thi thoảng còn mời Lôi Đại Bằng tới, hai thằng lẻn qua cửa sổ, ngồi ở bên lan can, lén học hút thuốc, uống rượu, xem ảnh chụp trộm váy nữ sinh. Mặc dù thường bị mẹ dùng chổi đánh một trận, chẳng mấy ngày lại chứng nào tật này.
Nơi này không ai tới, Đơn Dũng khom người xuống nhặt cái nắp nho nhỏ lên, nắp rượu Phần, để lại từ thời đó, đã phủ lớp bụi dày, lấy ngón tay lau qua, màu sắc như mới. Chẳng nhớ nổi là lần nào vứt lại nữa, không phải trộm trong nhà hàng của cha thì cũng là trộm từ nhà Lôi Đại Bằng. Vì hai thằng chân tay táy máy mà không ít lần bị cha mẹ hai bên xử lý, bao năm trôi qua vì hai đứa con phá phách, cha mẹ hai bên cũng thành bạn bè.
Lâu lắm rồi, cái thời thiếu niên không biết buồn là gì ấy đã qua không biết bao lâu, cách nơi này bốn tòa nhà chính là đường Anh Hùng, khi đó nhà hàng Lư Uyển là kiến trúc bắt mắt nhất. Mà hiện giờ càng thu hút hơn năm xưa, nhìn rõ tấm biển lớn "Lưu Nhục Hương" dập dờn tỏa sáng, cũng nhìn rõ nhiều năm chìm nổi đã thay đổi quá nhiều, dù là nơi mình từng quen thuộc nhất cũng xa lạ rồi.
Lòng chất chứa tâm sự, Đơn Dũng ngồi xuống, ngây ra nhìn rất lâu, bất giác sờ túi, mỗi lần suy nghĩ quá nhiều lại muốn hút vài điều thuốc. Có điều y cũng không nghiện lắm, thường xuyên quên vứt bao thuốc lá đâu rồi. Lần này vẫn còn, ngậm điếu thuốc trên miệng nhưng lại không tìm thấy bật lửa, bực bội vò nát điếu thuốc vứt đi. Ngồi đó lại nhớ ngày mình rời khỏi đây, 26 tháng 4, cách ngày hôm nay đúng 7 năm rồi.
Hôm đó thời tiết thế nào nhỉ? Đơn Dũng không nhớ nổi nữa, chỉ nhớ y cầm cái túi tiền, tiền bán nhà, chưa ra khỏi tòa nhà đã bị người ta lấy đi, là người của ngân hàng. Nhà hàng đổ bể rồi, cha bệnh nặng, đám ngân hàng như sợ không thu hồi được khoản vay, chúng tới đòi nợ như đòi mạng, đồ giá trị trong nhà không còn gì. Đi chưa được vài bước, mẹ luôn kiên cường cũng gục mặt khóc, Đơn Dũng an ủi, mẹ khóc rất to, nói mẹ cũng không muốn bán nhà đâu, nhưng cha con sắp không qua nổi nữa, không thể trơ mắt nhìn ông ấy dứt hơi ra đi, con đừng hận mẹ...
Hai mẹ con ôm nhau khóc rất lâu, Đơn Dũng dìu mẹ về bệnh viện, cha nằm thiêm thiếp trên giường, phòng bệnh là nhà tạm thời.
Từ ngày hôm đó không còn nhà nữa.
Từ ngày hôm đó trong mắt cha mẹ, con trai như trưởng thành rồi, như biến thành một con người khác, luôn lặng lẽ ngồi im một chỗ, mặt luôn u ám ít thấy cười, cho dù là sau này gia cảnh đỡ hơn một chút cũng không còn quay lại là đứa bé tươi sáng tích nghịch thích đùa nữa.
Cũng từ khi đó trái tim tổn thương ngâm trong khổ cực, vất vả, thù hận, y lặng lẽ trốn vào góc tối liếm láp vết thương thành thói quen không ai biết, từ khi đó y hạ quyết tâm lấy lại tất cả.