Q2 - Chương 196 Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. (6)
Đơn Dũng phen này nhìn no mắt, tùy ý đi quanh vài bước, em gái cười tươi như hoa, hơi thở thơm như lan giới thiệu hội sở, mở miệng ra là gọi ông chủ, ngọt tới phát ngấy. Khi y vờ xem tờ giới thiệu, khóe mắt cứ liếc xuống cặp đùi trắng phau phau, thích mắt vô cùng, coi như vớt lại được một phen toát mồ hôi khi nãy, tới đây không uổng.
Sài Chiêm Sơn đứng trong đám đông vẫn để ý tới từng động tác của Đơn Dũng, cũng chính lúc này hắn mới phát hiện Đơn Dũng không khác gì người bình thường. Bỏ đi cái gọi là không khí thương nghiệp, mạng lưới xã giao thượng lưu, bằng vào 20 giai nhân tiếp khách được dày công lựa chọn này, tin rằng không ít ông chủ nhập hội.
Có vẻ hôm nay chủ nhân nơi này nhất định phải làm người ta chấn động mới chịu, trong lúc chờ đợi, Đơn Dũng ngắm gái chán rồi định đi trêu tên béo Mặc Mặc thì tiếng reo hò thu hút y. Lý Mân Liên mặc một bộ OL màu kem may đo thủ công, vóc dáng yểu điệu thướt tha, mái tóc ngắn làm cô bớt đi phần quyến rũ tăng thêm vẻ chuyên nghiệp, cùng mấy mỹ nữ váy dạ hội giày cao gót xuất hiện, đi cùng còn có hai người nữa, một tóc trắng tuổi không ít, một trung niên hơi béo. Hai người lai lịch thần bí này khiến không ít người ghé tai thì thầm dò hỏi. Chớp mắt Lý Mân Liên đứng trước bụ, gõ gõ micro nói.
"Xin chào các vị khách quý, hoan nghênh mọi người tới tham dự lễ khai trương của hội sở Thịnh Thế, hôm nay chúng tôi vinh hạnh mời được ngài Vương Trác chủ tịch công thương Liễu thị, ngài Lương Côn Kiêu chủ tịch tập đoàn Thiên Tích, mọi người hoan nghênh..."
Hai cái tên này như có ma lực gây ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Đơn Dũng hiểu, trong quần thể này, chỉ cần anh có đủ tiền sẽ có được đủ tôn kính. Đồng thời y cũng nhìn ra được một góc của kinh doanh hội sở, chỉ cần mời được vài con cá sấu lớn, thế nào chẳng thu hút được đám đồng loại, từ đó ăn uống chơi gái, tăng thêm hữu nghị, sâu thêm tình cảm, lúc đó bàn chuyện làm ăn cũng dễ dàng.
Nhưng đột nhiên xuất hiện trung niên béo kia, Đơn Dũng nghĩ ngay tới Tả Hi Dung, nghĩ ngay tới Lương Ngọc Châu, thậm chí liếc nhìn dàn mỹ nữ đứng hai bên sân khấu, thầm nghĩ, tên này có phải giấu vợ ra ngoài ăn vụng không?
Cơ mà nhìn lại dàn mỹ nữ một lượt, thấy giấu vợ đi ăn vụng cũng đáng.
"Thiên Tích là công trình trọng điểm của thành phố ta, không ngờ chủ tịch trẻ thế."
"Nghe nói họ có quan hệ thẳng lên bộ, mà thực ra vợ ông ta còn lợi hại hơn. Vị này chẳng qua là kiếm được cha vợ tốt thôi, cha vợ còn là người Lộ Châu chúng ta, cán bộ nam hạ."
"Không biết Thịnh Thế có bối cảnh gì mà mời được họ tới trợ trận nhỉ?"
"Chỉ cần nhìn nhiều em gái cực phẩm thế kia thì biết lai lịch không nhỏ, liên doanh với Phỉ Thúy Minh Châu của Tô Hàng, Hải Thượng Minh Nguyệt của Thượng Hải, Dinh thự số 8 của thủ đô, lai lịch lớn lắm. Tôi nghe nói mấy em gái quốc sắc thiên hương này đều chọn ra từ mấy hội sở đó."
Bên trên công bố, bên dưới bàn tán, Đơn Dũng vô tình nghe được hai người nói chuyện với nhau, vẻ mặt cực kỳ bỉ ổi. Hai tên đó còn quá đáng hơn y, chẳng nghe phát biểu chỉ tia gái bình luận, đang ngắm mông ngắm ngực thì có người ở sau hỏi.
"Lão Chung, sao không thấy vị lãnh đạo nào nhỉ?"
"Ha ha, đó là đãi ngộ độc quyền của hội viên cấp kim cương, anh còn chưa nhập hội, sao gặp được."
"Nếu tôi nhập hội, người ta lại không có mạng lưới tốt, vậy thì lỗ à?"
"Úi úi, đúng là thứ nhà quê chả hiểu gì, mời được thị trưởng dễ, mời chủ tịch Lương khó... Nhìn thấy bà béo kia không, đó chính là bà chủ Thông Đạt Cao Hựu đấy, bến xe phía bắc cơ bản là nhà bà ta mở, bắt được quan hệ này..."
Đơn Dũng bị đề tài của họ thu hút, theo lời họ nhìn thấy một bà béo cao lớn, mặt nọng, eo to bằng ba em gái mặc sườn xám, không khỏi tặc lưỡi.
Dừng một chút, mé trái lại có người hỏi:" Tiểu Vu, cậu thấy tiền nhập hội có đáng không, những mấy vạn."
"Bằng vào mấy em gái này cũng đáng, đáng hơn cô bé anh đang bao, toàn là cực phẩm."
"Đừng để chỉ cho nhìn không cho ăn."
"Không thể nào, nơi này nam tới khoe tiền, nữ tới làm tiền..."
Đơn Dũng nhìn sang xem tri kỷ đang nói chuyện là ai, liền thấy mấy vị mặc vest trang trọng, người đứng thẳng, mắt hướng lên sân khấu, thi thoảng gật gù vỗ tay, trông rất đáng hoàng.
"Cũng có ngoại lệ chứ, nhìn nữ nhân kia kìa..."
Đang nói tới Lý Mân Liên, cô gái này thân phận mẫn cảm thế nên mấy vị đó cũng biết ý hạ thấp giọng, nên Đơn Dũng không nghe được gì.
Một buổi lễ ngắn, không làm người ta buồn ngủ như lãnh đạo phát biểu, ngược lại ai nấy tinh thần phấn chấn lắm, trước sau vẫn bàn tán, những cái danh xưng quen thuộc vào tai Đơn Dũng, Thiên Tích, Ninh Thị, Minh Châu, Thế Long, Hằng Sang... Toàn lai lịch bất phạm, có thể coi tinh anh tụ hội.
Chuyện đó chẳng có vấn đề gì, nhưng đối với Đơn Dũng thì vấn đề tới rồi, trong đám tinh anh đó y là thứ hàng kém chất lượng trà trộn vào, tuy tốt nghiệp một năm cũng kiếm được chút tiền tài, nhưng gom hết lại chỉ đủ mua xe đỗ ngoài kia của người ta. Mạng lưới quan hệ ạ, càng khỏi nói, cũng chỉ có đám thổ phỉ Sử Gia Thôn là có quan hệ không tệ, mà ông Sử chắc không vào nổi danh sách khách mời của người ta nói gì tới loại ăn ké như y. Nhìn đi nhìn lại thực sự không thấy có lý do gì cho mình xuất hiện ở danh sách, ngay Sài Chiêm Sơn cũng không có tên.
"Mình cũng không thể tính là đại biểu thế lực đen, Lão Sài còn tạm được." Đơn Dũng đổi loại tư duy, vẫn chưa hiểu sao mình bị người ta khai quật, nghĩ đi nghĩ lại không ra, cảm giác nguy hiểm dâng lên.
Đúng thế, nếu là có mưu đồ, trừ ăn miếng trả miếng thì Đơn Dũng không tìm ra lý do nào khác, dù sao khi Lý Mân Liên bị cảnh sát ấn xuống xe thì y nhìn ở xa, là do một tay y đạo diễn. Nhưng không ngờ gặp lại nhau sớm thế, hơn nữa người ta còn có bối cảnh sâu, quan hệ rộng, nếu nhắm vào mình... Đơn Dũng quay một vòng nhìn các danh nhân được mời hôm nay, có vị nào trọng lượng chẳng hơn mình.
"Mẹ nó, thích làm gì thì làm, dám chọc giận lão tử, cho các người đóng cửa, đến cái quần cũng không còn mà mặc."
Khi đám đông bắt đầu di chuyển Đơn Dũng nghĩ thế, y để ý hết địa hình hội sở này rồi, nằm bên Chương Hà, xa khỏi đô thị náo nhiệt, giao thông thuận tiện, làm gì đó càng tiện. Đơn Dũng mới đi được vài bước thì trong đầu đã nghĩ ra n cách đả kích đối phương, như chở xe phân lừa qua đổ ngay ở cổng cho thối chết luôn; hay là kiếm vài thằng ngốc tới đây bắn vài phát súng tự chế, dọa chúng đái ra quần; còn có cách đơn giản hơn, tìm miệng cống biệt thự, bịt lại, cho chúng mày xả nước xuống nó lại trào ngược lên. Bất kể là cách nào, quan trọng là dám làm sẽ khiến nơi này mất sạch thanh danh, cặn bã có cách của cặn bã, Đơn Dũng chưa bao giờ có ý định nâng cao đạo đức của mình, nếu nói tới sợ thì loại không nhà không nghề không nghiệp không có gì cố kỵ như Đô Lừa Trọc mới làm y lo, chứ đám người gia sản càng lớn, y càng chẳng sợ.
"Thưa anh, mời bên này."
Một em gái sườn xám cao gần bằng Đơn Dũng đưa tay mời, y chợt phát hiện mình tụt lại phía sau, khách đã men theo hành lang đi tham quan rồi. Y mỉm cười theo đuôi đội ngũ, cách vài bước có không ít ông chủ chẳng chú ý tham quan chỉ bắt chuyện với các em gái sườn xám, đổi lại được nụ cười tính nghề nghiệp và giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn.