← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 195 Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. (5)

Nam nhân bước vào chính là Không Tường Trung, lúc này dưới bộ mặt ngơ ngác của Đơn Dũng là sự chấn kinh không nói lên lời, không ngờ tên này ra rồi. Có điều nghĩ một cái nhận ra, mình còn non lắm, thời buổi này không mấy chuyện bỏ tiền ra không lo liệu được, lại chẳng phải giết người phóng hỏa, chỉ có đàn lừa xổng chuồng thôi, ông chủ Khổng cùng lắm chịu trách nhiệm lãnh đạo.

Y thực sự đã không tính tới người này.

Khổng Tường Trung không nhận ra Đơn Dũng, lần đầu gặp y, rất vừa mắt, tóc ngắn gọn gàng, da hơi đen, mặt thật thà, khó tin đây là người Lão Tần thuận miệng gọi người đi xử lý, kết quả mà bị đánh gục nguyên đám. Còn đối với chuyện xảy ra sau đó vừa nhanh vừa loạn, ông ta vào tù nửa năm, tin tức bế tắc, rốt cuộc vì sao mình ngã ngựa rất hồ đồ. Nhưng mà bảo nghi ngờ chàng trai trước mặt thì vô lý, quá trẻ, quá non.

"Chú này... Mặt lạ quá." Đơn Dũng quay sang dò hỏi Sài Chiêm Sơn, lòng chửi rủa, con mẹ nó, lúc đấy đáng lẽ có cớ rồi thì quay đầu đi thẳng có hơn không, ai bảo quay lại để gặp chuyện này, giờ lộ ra cái gì là chết:

Sài Chiêm Sơn đứng dậy đi về phí Khổng Tường Trung:" Nào, để tôi giới thiệu, đây là ông chủ Khổng Tường Trung, vừa mới từ bên trong ra, cậu hẳn là biết... Đây là Đơn Dũng, một vị tiểu huynh đệ, tôi quen chưa lâu."

"Ồ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, khi chú chăn nuôi ở Tây Uyển, tôi còn chạy khắp đường phố bán thịt lừa. Biết, biết chứ, chú Khổng, mời ngồi." Đơn Dung rồi rít đứng dậy, khách khí mời ông chủ Khổng ngồi xuống, rót trà:

Lão Khổng không được tự nhiên, tựa hồ còn thấy thiếu thoải mái khi xuất hiện ở chỗ này hơn Đơn Dũng, nhìn y pha trà rất điệu nghệ rồi mời, nhận lấy hơi lúng túng.

Hai người đã bố trí một kế hoạch thăm dò, một người giới thiệu, chỉ đợi khi Khổng Tường Trung xuất hiện bất ngờ nhìn xem Đơn Dũng lộ ra sơ hở, ai ngờ người ta như chẳng liên quan, cùng Lão Khổng nói đề tài thịt lừa, còn nói hiện thị trường Tây Uyển còn nhiều khoảng trống, ông chủ Khổng muốn quật khởi, thời cơ không xa. Nói cho Lão Khổng xấu hổ, hồi lâu không nói được gì.

"Chú Khổng, nào nào, cháu lấy trà thay rượu, mời chú một chén, trong nghề thịt lừa này, chú là tiền bối, hiện cháu không kinh doanh nữa, nhưng không chừng sau này phải thỉnh giáo chú." Đơn Dũng rót một chén nữa, xưng hô thân thiết vô cùng:

Khổng Tường Trung uống chén trà nhỏ xíu còn tốn công hơn uống bát rượu, nhấp một ngụm cho có, rốt cuộc lên tiếng, đi thẳng vào vấn đề:" Chàng trai, khi cậu bán thịt lừa quấy lộn thị trường Tây Uyển, là do tôi và Tần Lão Hổ sai người chém cậu, cậu không thể không biết chứ?"

Tới rồi tới rồi đây, Đơn Dũng nói chuyện một nửa là đoán thế nào người thẳng tính như ông ta cũng hỏi câu này mà, cười như thể chẳng đề trong lòng:" Ha ha, biết ạ, chuyện cũ rồi chú nói làm gì?"

Khổng Tường Trung tức thì phát hiện sơ hở, đặt chén trà xuống:" Nếu biết thì chúng ta là kẻ thù gặp mặt rồi, tôi nghe nói cậu bị thương, bị đồn công an phạt mấy vạn, thế mà rộng lượng không để bụng chút nào à? Không làm chút gì đó tâm lý đã cân bằng sao?"

"Chú Khổng, oan gia nên cởi không nên thắt, sao lại để ý? Trước kia chú ở trên cao, chúng ta chênh lệch quá lớn, cháu để bụng cũng chẳng làm được gì. Bây giờ chú tuy xảy ra chút chuyện, nhưng sớm muộn cũng quật khởi lại, cháu càng không nên để bụng. Thêm một người bạn tốt hơn là thêm một kẻ thù, cháu vừa Đô Lừa Trọc còn trở thành bạn được, chú không tin khi nào gặp hắn cứ hỏi." Đơn Dũng cười gạt chuyện qua bên, rất có tự giác của kẻ rễ cỏ, rất biết điều, lại còn khéo léo nịnh bợ, có điều đây là điều bất đắc dĩ:

Khổng Tường Trung thấy y nói chuyện rất vừa tai, sắc mặt hòa hoãn, ngữ khí cũng hòa hoãn:" Cái thằng Lừa Trọc đó đi đâu rồi, tôi tìm mãi mà không thấy."

"Trước Tết cháu có gặp, lúc đó họ bị đồn công an truy đuổi gắt quá, cháu cho ít tiền sinh hoạt để họ tránh đi rồi. Còn về phần đi đâu..." Đơn Dũng mân mê chén trà, đưa ra câu trả lời không xác định: "Hắn không nói, cháu cũng không hỏi."

Câu này làm hai người kia vừa tin lại có chút thất vọng, xem ra Lừa Trọc vẫn là nhân vật quan trọng, mắt Đơn Dũng đảo một lượt, biết lời nói dối của mình không duy trì được lâu. Nếu như Tần Quân Hổ thật xuất hiện, chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ biết người giả mạo ông ta là ai, Đào Thành Chương không thể chứng thực, Trần Thọ Dân cũng không, vậy chỉ còn lại Sài Chiêm Sơn thôi... Đơn Dũng hối hận, mình vẽ rắn thêm chân rồi, chẳng may tên này mà móc nối được với Tần Quân Hổ thì mình sẽ có thêm một cái gai sau lưng.

Mấy người tán gẫu một hồi, Khổng Tường Trung không có cái nhã hứng uống trà, không lâu sau cáo từ rời đi. Sài Chiêm Sơn và Đơn Dũng đứng dậy tiễn chân ông chủ thất thế này. Cũng chỉ tiễn ra tới cửa, đợi người đi rồi Lão Sài khoác vai Đơn Dũng, xem thời gian nói lễ khai trương sắp bắt đầu, cùng đi xem, vừa đi vừa nhỏ giọng nói:" Người anh em, tôi nhớ chúng ta lần đầu gặp mặt còn vấn đề bỏ sót chưa giải quyết."

"Thế sao?" Đơn Dũng không nhớ ra:

" Đúng, là địch hay là bạn, quên rồi sao?"

"À, nói đùa thôi mà, anh coi là thật sao?"

"Không thể không coi là thật, thương hiệu đi một vòng lại về tay cậu, chơi hay lắm." Sài Chiêm Sơn trào phúng:

"Không thể đổ cho tôi được, Trần thiếu gia đã vào trong rồi, anh bảo để đó không tiếc sao?" Đơn Dũng hỏi ngược lại:" Tôi giúp anh xử lý tên làm tiền đó, không tốt à? Bớt cho anh bao nhiêu chi phí, với lại ngay cả lưu manh trên phố còn biết thằng đó chơi ma túy không thể làm bạn, cái loại đó khi cơn lên, ngay cả cha mẹ cũng dám bán, chẳng lẽ anh Sài không sợ liên lụy?"

Câu này nói rất đàng hoàng, lần đầu gặp nhau Đơn Dũng nhìn ra Sài Chiêm Sơn căm ghét Trần Hoạn Hải, y thử qua, quả đúng là thế. Đối với Trần Hoạn Hải, Sài Chiêm Sơn chỉ khịt mũi khinh thường, ngược lại, với Đơn Dũng thì lại nói:" Vậy tôi cám ơn cậu nhé."

"Đừng khách khí, vì dân trừ hại, ai ai cũng có trách nhiệm mà." Đơn Dũng nói đùa:

Sài Chiêm Sơn lắc đầu:" Không phải cám ơn chuyện đó."

"Trừ chuyện đó thì có gì cám ơn chứ?"

"Tôi vô cùng cám ơn có người không gửi cái di động kia cho tôi, nếu gửi cho tôi, chẳng may tôi mở ra, e rằng tới giờ vẫn chưa ra được." Sài Chiêm Sơn dừng chân, nhìn Đơn Dũng rất nghiêm túc:

Đơn Dũng lại bày ra cái vẻ mặt ngu ngơ mờ mịt học Lôi Đại Bằng: "Gửi di động gì?"

"Tôi cũng không rõ lắm, hình như là điện thoại Tần Quân Hổ gọi uy hiếp đặt thuốc nổ."

"Ồ, ông ta làm chuyện xấu rồi lại vu vạ cho người khác à?"

"Hình như là thế.... Ha ha ha, tham quan hội sở Thịnh Thế sắp oanh động giới thượng lưu Lộ Châu nào, tôi nghĩ người anh em cậu thế nào cũng có một ngày thành nhân vật hô phong hoán vũ, cho nên để cho cậu biết trước thế nào là cuộc sống xa hoa hưởng lạc."

Sài Chiêm Sơn khoác vai Đơn Dũng đi xuống thang thì đề tài tự động thay đổi, Đơn Dũng không đáp, đôi mắt dừng ở đám đông huyên náo ở đại sảnh, chừng ba bốn chục người, có cao có thấp, thấp nhiều hơn; có gầy có béo, béo nhiều hơn. Với thân phận của y bây giờ, cái gọi là thế giới thượng lưu không may mắn biết mấy người, biết mỗi tên gầy Liêm Tiệp và tên béo Mặc Mặc. Có điều bắt mắt nhất không phải là khách, mà là các em gái tiếp tân phân phát tờ rơi, toàn bộ cao trên 1m7, toàn bộ tóc vấn kiểu cung đình, toàn bộ mặc sườn xám, cứ như đúc từ một khuôn, những cặp đùi trắng phát sáng thu hút không ít cặp mắt chảy nước dãi.