← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 197 Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. (8)

Đơn Dũng đang nghĩ thì một đội ngũ nối nhau đi vào thu hút sự chú ý của mọi người, Lý Mân Liên trong bộ OL trang nhã đi đầu, sau đó là hai đầu bếp đội mũ trắng cao, một đội em gái sườn xám nâng khay. Sau đó nghe giọng nói êm ái giàu cảm xúc của Lý Mân Liên nói, để cám ơn các giới tinh anh ở Lộ Châu ủng hộ, hội sở chuyên môn mời đầu bếp bào ngư Dương Trường Thanh nổi tiếng toàn tỉnh tới làm món ăn chiêu đãi mọi người. Thịnh tình này được khách khứa vỗ tay vang dội, các em gái mang khay đem món bào sí lần lượt phân chia cho mọi người, sự rộng rãi đó dù người có chút ý kiến với hội phí đắt đỏ cũng phải thán phục.

"Tiếu Nhi, vị này để tôi." Lý Mân Liên đi thẳng tới chỗ Đơn Dũng cách đó không xa, nhận lấy khay thức ăn từ em gái sườn xám, nhìn Đơn Dũng cúi đầu ngồi ăn một mình, khẽ đặt khay tới trước mặt Đơn Dũng:

Đơn Dũng nhướng mắt lên, tựa đang nhìn phục vụ viên, chỉ đơn giản nói một câu:" Cám ơn."

"Chủ nhân hội sở đích thân phục vụ anh, chẳng lẽ chỉ có một câu cám ơn?" Lý Mân Liên ngồi xuống đối diện với Đơn Dũng nói đùa:

"Cám ơn!" Đơn Dũng giơ hai ngón tay lên:" Vậy là có hai câu cám ơn rồi nhé."

Lý Mân Liên ngớ ra, không ngờ Đơn Dũng lại tiếp một câu như vậy, không giống người khác nịnh nọt sởn da gà, càng không cố ý giữ khoảng cách, một cầu vừa đủ, cô hỏi:" Vì sao không uống rượu, không hợp khẩu vị à?"

"Món ăn rất hợp khẩu vị, tôi lại uống rượu không tốt, nên thôi vậy." Đơn Dũng vừa trả lời vừa thong thả ăn, không để lỡ việc nào:

Thực sự đối diện mới thấy người này khó chơi, Lý Mân Liên cũng thấy cạn vốn từ, nhìn vào đĩa Đơn Dũng:" Thì ra là ẩm thực gia, dương kiểm nhục, đông duẩn phiến, tiểu quyết ngư, còn cả sò tươi, phối hợp dinh dưỡng rất tốt. Anh đánh giá món bảo sí tôi đưa tới thế nào?"

Đĩa trắng viền vàng, nước sốt trong đỏ tươi, chê biến không thể chê bai được, là tác phẩm của bếp trưởng mấy chục năm trong nghề, Đơn Dũng chỉ nhìn một cái:" Đồ miễn phí tất nhiên là ngon rồi."

Lý Mân Liên cắn đầu lưỡi, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng, tin rằng đại đa số mọi người ở đây đều mang loại tâm tư này, nhưng có thể bình thản nói ra chỉ có một. Bất giác sự thản nhiên không có chút tâm cơ nào của Đơn Dũng khiến cô có thêm thiện cảm:" Vậy anh ăn nhiều chút, dù sao cũng miễn phí."

"Cám ơn, lần thứ ba nhé, nhất định phải ăn rồi." Đơn Dũng gật đầu, không hề khách khí:

Lý Mân Liên thuận thế mời:" Buổi chiều còn có hoạt động hữu nghị, anh ở lại chơi nhé, rất nhiều mỹ nữ sẽ mời anh khiêu vũ đấy."

"Thế à?" Đơn Dũng bất ngờ, vì y nhận ra Lý Mân Liên cố ý quyến rũ mình, không rõ vì sao:" Không phải hội viên mới có đãi ngộ này sao?"

"Hôm nay thì không, toàn bộ miễn phí." Lý Mân Liên cười nói:

"Vậy thì tốt quá, hai chữ miễn phí vì sao lại luôn phấn chấn lòng người thế chứ?" Đơn Dũng có vẻ rất giống thị dân bình thường, ham đồ miễn phí, cười tươi hơn hẳn:

Lý Mân Liên cũng cười, song tựa hồ có thêm một chút thất vọng, trong thất vọng lại có thêm một phần tò mò, rõ ràng cảm giác đây là chàng trai tuổi trẻ chưa trải đời, nhưng lại khiến người phía sau coi trọng như thế, cố cũng không khỏi nghi ngờ có phải nhìn nhầm rồi không? Người này vùi đầu vào ăn uống, ăn bằng thích, không hề để ý bao nhiêu mỹ nhân tươi non qua lại, tựa hồ đĩa thức ăn trước mắt có thể khiến y bỏ qua tất cả mọi thứ, điểm này đối với mỹ nữ cực kỳ tự tin vào dung mạo cũng như kỹ xảo bản thân như cô không chấp nhận được.

Đang định rời đi thì Đơn Dũng hơi nhướng mắt lên, đôi mắt hơi đờ ra, Lý Mân Liên tưởng là y phục của mình có vấn đề, cúi xuống mới nhận ra Đơn Dũng không nhìn cô mà nhìn ra sau lưng. Cô quay đầu lại thấy một cô gái cao ráo, áo đỏ, ngực đeo vòng trân châu, cô ngạc nhiên nhìn Đơn Dũng thì y khôi phục bình thường tiếp tục vùi đầu ăn uống. Thoáng nghi hoặc, cô đi ra tiếp khách.

Chính là là Đào Thiên Hạc đang dẫn một đội ngũ cô gái xinh đẹp tới cùng Lý Mân Liên nói gì đó, Đơn Dũng cúi gằm mặt xuống, tựa như sợ bị phát hiện. Cơ mà chắc chắn là bị phát hiện rồi, Đơn Dũng sợ nhất bị Đào Thiên Hạc ngồi xuống mắng mỏ, ai ngờ chuyện khác hẳn, Đào Thiên Hạc lại đi qua bên cạnh y như người không quen biết, làm Đơn Dũng sinh ra chút hụt hẫng, món ăn bốc chốc thành vô vị.

"Chết tiệt... Không phải chứ!" Liêm Tiệp cũng chẳng có tâm tư mà ăn:

Tiền Mặc Hàm miệng đầy thức ăn nhưng lại quên nuốt há hốc ra, vừa định nói thì rơi cả thức ăn, nuốt vội vào mới nói:" Tà môn, thằng đó chẳng lẽ cùng cô ấy có gian tình?"

Nhìn Lý Mân Liên nói cười với Đơn Dũng, an bài đoàn người Đào Thiên Hạc ngồi xuống, lại không quên chào hỏi Đơn Dũng. Liêm Tiệp nghĩ tới một loại khả năng:" Có lẽ bọn họ quen nhau qua vụ án thương hiệu, không phải hai người chúng luân phiên gây chuyện với chúng ta chứ?"

Khi đó Lý Mân Liên ra mặt đòi tiền, ai ngờ sau đó xảy ra chuyện lớn như thế, rồi chớp mắt một cái, hai người vốn xa lạ lại trò chuyện như bạn bè thân thiết, thực sự khiến người ta sinh ra đủ suy tưởng. Tiền Mặc  Hàm làm gì có chủ ý gì, chỉ biết gật đầu:" Có khả năng, nói không chừng cùng một bọn."

"Không thể nào, y có gì mà Trần Thọ Dân nhìn trúng chứ?

"Chị Đào sao cũng tới rồi, còn dẫn theo mấy em gái... Tới không?"

Tướng mạo của Tiền Mặc Hàm khiến người ta có cảm giác an toàn, khá được các cô gái yên thích, Liêm Tiệp tựa hồ cũng động lòng, hai bên chào hỏi nhau ghép thành một bàn. Nghe giới thiệu biết là tân chưởng môn của Lư Nhục Hương, bên kia là ba cô gái mang túi xách hàng hiệu, gặp được gian thương vô cùng thân thiết. Đào Thiên Hạc tựa hồ cố ý, ngồi rất gần Liêm Tiệp, nói cười liên tục, cô cũng không biết sao mình làm thế, tựa hồ muốn ai đó ghen.

Có điều cô thất vọng rồi, khi cô tưởng mình đã thành công thì quay đầu lại người kia đã đứng lên, bóng dáng vừa biến mất ở cửa, tựa hồ chẳng nhìn thấy cô, Đào Thiên Hạc tim lạnh giá, tất cả lãnh mạn cùng đắm say tựa hồ biến thành hận, khiến cô run lên.

Bữa tiệc vẫn tiếp tục, men rượu ngấm dần, nhiệt tình tăng lên, khi Lý Mân Liên lần nữa cùng Lương Côn Kiêu tới trợ hứng, một cao trào nho nhỏ xuất hiện, Lý Mân Liên cũng phát hiện người rút lui giữa chừng kia, làm cô bỗng dưng thất vọng.

Đơn Dũng về rồi sao?

Chưa đâu!

Vườn trúc, trúc xanh xanh đã mọc ra vài đốt non, gió mát thôi qua, đu đưa trước mắt, hiển nhiên là vừa mới chuyển tới trồng, với thời tiết của Lộ Châu, trúc trải qua mùa đông rất khó sống lại. Không biết từ khi nào mùa xuân đã lặng lẽ tới, tới rất gần rồi, gần như hoa bên cạnh, gần như cỏ dưới chân. Đơn Dũng rời đại sảnh ồn ào, khẽ bước đi trong khu vườn u nhã, nhớ tới Cổ Lãng Tự, nơi ấy cũng yên tĩnh an lành thế này. Có lẽ cuộc sống của y đã quá nhiều thứ ồn ào nhiễu lạn, không biết từ khi nào y thích nơi yên tĩnh thế này.

"Đơn Dũng, sao lại một mình ở đây?"

Có giọng nói phá vỡ tĩnh mịch, Đơn Dũng đang ngồi bên bồn hoa quay đầu, thấy Sài Chiêm Sơn đi tới, cười nói:" Nơi này yên tĩnh, trong đó ngột ngạt quá."

"Đúng vậy thật, thích thì thường tới chơi, uống trà, tán gẫu." Sài Chiêm Sơn thong thả bước tới ngồi cùng Đơn Dũng, ngăm nhìn bóng chúc lay động dưới cánh mặt trời:" Sơn trang nghỉ dưỡng ở hồ Chương Trạch năm nay cũng xây xong đấy, tới khi đó cùng đi câu cá nhé?"

"Thế thì tốt quá, nhưng mà anh Sài, anh thực sự bỏ chuyện làm ăn đó mà đi câu cá được à?"

Ừ, đây đúng là vấn đề, người khác còn có khả năng có kỳ nghỉ mà đi, chứ công việc như của Sài Chiêm Sơn làm gì có ngày nghỉ, dễ gì đi được. Sài Chiêm Sơn làm động tác bất đắc dĩ:" Tận lực thôi."