Q2 - Chương 199 Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. (9)
Nghe đã không hay rồi, không giấu anh chứ, trước kia cứ vài ba ngày tôi đi câu cá một lần, về sau tốt nghiệp rồi lai nghĩ, thế nào một tháng cũng bỏ thời gian ra chơi một lần chứ. Nhưng thời gian trôi đi vèo vèo, gần một năm mới đi một lần, tôi quên cảm giác chơi là gì." Đơn Dũng cũng đang đi vào con đường ngày trăm công nghìn việc, vì kiếm tiền mà thời gian cũng bị kiếm hết sạch:
"Đúng vậy, vì thế chúng tôi mới lập lên hội sở này, cung cấp cho mọi người không gian giải trí, có điều như thế thì hình như bản thân chúng tôi lại chẳng chơi được, so với ban đầu còn bận hơn. Tôi phải tính xem, nhất định phải bỏ thời gian ra, không thể rúc trong văn phòng mãi, xương khớp sắp mòn cả rồi." Sài Chiêm Sơn theo thói quen lấy thuốc lá ra hút, là Trung Hoa mềm, đưa cho Đơn Dũng thí y lắc đầu, hắn ngậm lại không châm lửa:" Sở thích bây giờ chỉ còn uống rượu và hút thuốc nữa thôi, không biết cậu tin không, trước kia tôi từng chạy marathon, còn được giải thưởng của thành phố đấy."
Đơn Dũng nhìn Sài Chiêm Sơn trừ cái bụng hơi phệ thì vẫn giữ được thể hình gọn gàng, nếu không phải để mái tóc cắt tỉa cẩn thận mà cạo trọc, thế nào cũng trông rất hung hãn. À đúng, nhìn mặt hắn, Đơn Dũng phát hiện vấn đề rồi, đó là đã béo tới không còn góc cạnh nữa, luôn mỉm cười, nếu không nói ra thân phận, sẽ coi là ông chủ nhỏ có chút thành tựu, y gật đầu:" Tin, trước kia anh nhất định rèn luyện dữ lắm, bỏ rồi à?"
"Bỏ nhiều năm rồi, cậu đoán trước kia tôi làm gì?"
"Công nhân."
"Hả?" Sài Chiêm Sơn ngạc nhiên:" Sao cậu đoán ra vậy, người ta thường đoán tôi đi lính.
"Lưng anh khom xuống, tay cũng cong, người đi lính thể nào có thể hình tệ thế, với lại chín phần người theo sản nghiệp thứ ba ở Lộ Châu thì là công nhân thất nghiệp từ làn sóng mười mấy năm trước. Cha tôi cũng nghỉ việc khi đó mà."
Một câu này khiến Sài Chiêm Sơn rất nhiều cảm xúc:" Đúng thế, biết tôi làm gì không, thợ tiện, kỹ thuật bậc cao, tôi có thể cắt chính xác tới micromet, nhỏ hơn cả sợi tóc. Lúc làn sóng nghỉ việc diễn ra, tôi nghĩ, chả liên quan tới mình, tay nghề này sao mất việc được, ai mà ngờ nhà máy đổ bể. Người ta thất nghiệp trước còn lĩnh ít tiền bố trí cuộc sống, tôi thuộc đợt cuối, nhà máy nghèo tới không còn xu nào."
"Rồi sau đó thế nào?" Đơn Dũng tò mò hỏi, từ công nhân kỹ thuật biến thành ông chủ Sài nửa đen nửa trắng, e là trải qua đau khổ mà người thường khó tưởng tượng nổi:
"Ra xã hội rồi mới biết mình chẳng biết làm cái gì hết, đạp xe ba bánh, bày quán vỉa hè, khuân vác, cái gì cũng làm thôi. Năm đó chả hiểu sao thành bảo vệ trông cửa cho người ta, cứ thế hồ đồ làm tới giờ. Khi đó đường vành đai Lộ Châu toàn sàn nhảy, loạn lắm, tranh cướp khách đánh nhau vỡ đầu chảy máu. Tôi giống cậu, bị người ta cầm dao đuổi mấy con phố, nhưng không bằng cậu, bị chém vào viện mấy lần, vào trại giam hai lần. Ha ha, giờ nghĩ lại cậu biết cảm giác của tôi là gì không?" Sài Chiêm Sơn hồi tưởng chuyện cũ, kể qua loa:
Đơn Dũng buột miệng đáp:"Sợ."
"Đúng, là sợ!" Sài Chiêm Sơn sinh ra đồng cảm với Đơn Dũng, dừng một lúc mới nói:" Đi quá xa rồi đều khiến người ta sợ, nhưng dù có sợ, muốn dừng lại cũng không được nữa."
Chỉ có thể đi tới cùng, đó là giang hồ, đó là vòng tròn ác tính, tựa như câu oan oan tương báo khi nào mới hết, chưa nhắm mắt xuôi tay thì chưa hết được. Đơn Dũng cũng sinh ra cảm giác đó, y giành lại Lư Nhục Hương, không biết bao nhiêu người hận y, không có chuyện nói các người cướp của cha tôi, tôi cướp lại là hòa, ân oán không phải tính như thế, giống như Đào Thiên Hạc nói, cô hiểu được chuyện y làm, nhưng nếu động tới cha cô, cô sẽ không bỏ qua.
Lúc đó Đơn Dũng có thể dừng tay sao, không, y phải đạp lên người ta để bước tiếp thôi.
"Cậu còn chưa đi quá xa, đừng tới vị trí như tôi bây giờ." Sài Chiêm Sơn bỗng nhiên nói một câu, sâu sắc nhất chính là những lời hàm hồ, nói xong hắn nhìn Đơn Dũng tựa đầy thâm ý:
"Cám ơn, tôi sẽ chú ý, nhưng mà anh quá lo rồi, tôi không tới được tầm cao như anh đâu." Đơn Dũng cười ngô nghê, hai người giao tình hời hợt, dù đối phương chân tình hay giả ý, y cũng chỉ đáp qua loa:
"Chưa chắc, tôi cũng đâu ngờ mình có ngày hôm nay." Sài Chiêm Sơn tỏ thái độ mình không có ác ý:
Đơn Dũng hiểu phần nào, hắn đang tỏ thiện chí, truyền đi một tín hiệu, thông qua chuyện đánh nhau giữa đường, hắn không muốn chọc vào loại người đó, nhưng hắn không sợ loại chuyện đó.
Tới địa vị như hắn, dựa vào danh tiếng xưa mà sống là đủ rồi, căn bản không cần mạo hiểm nữa. Giang hồ đường phố nói tới hắn đều ngưỡng mộ không thôi, tựa như người thường nhìn lãnh tụ.
Hai người nhìn nhau cười, giang hồ cân bằng cũng như xã hội hài hòa vậy đều là điều cần thiết. Điều cần nói đã nói rồi, tin rằng đối phương hiểu thiện chí của mình, Sài Chiêm Sơn đưa tay ra mời:" Lên chơi đi, buổi chiều hội viên có hoạt động hữu nghị, tới làm quen, mai này ai biết được lại có tác dụng."
"Được... Anh Sài, anh không đi à?"
"Ha ha, cùng đi, có điều thanh danh tôi chẳng tốt, chỗ riêng tư có thể coi là bạn, bên ngoài nên tránh xa chút, tránh thị phi."
Rất thẳng thắn, Đơn Dũng thấy hơn đám ăn mặc chỉnh chu nhưng sau lưng cờ bạc đĩ bợm nhiều, có lẽ cả hai đều thuộc loại chân tiểu nhân, cho nên nói chuyện rất hợp ý.
Đi vào hội sở, khách khứa đã được mời tới phòng giải trí đa công năng ở tầng ba, hình như đã có một bộ phận rút lui, nhưng lại tăng thêm vài em gái sườn xám qua lại như bướm xinh, làm nhân số không hề ít. Khi hai người đi lên, thợ pha chế mặc ghi lê đeo nơ đang tung bình lên cao, mỗi lần như thế đều khiến các cô gái xung quanh ồ lên, sau đó gài lát chanh hoặc quả sơ ri lên miệng ly. Vài cô gái lười nhác dựa vào quầy bar, thi thoảng trêu chọc nam nhân bắt chuyện hoặc nắm nhìn mấy chàng phục vụ điển trai.
Chẳng có gì đáng xem.
Một đám nữ nhân già không ai tán đi tán nam nhân, đại đa số nam nhân không bàn chuyện làm ăn thì trêu ghẹo em gái sườn xám, không thì cùng nữ gian thương tìm cảm giác. Cả đại sảnh túm năm tụm ba, tám chín người một nhóm, hoặc ngồi hoặc đứng, hoặc dựa vào cửa sổ hít thở không khí. Đơn Dũng hoàn toàn mang tâm thái người bàng quan tới đây, nhận lý rượu từ tay em gái sườn xám, dựa lưng vào cửa sổ, nhấp rượu, tiêu hao thứ thời gian chẳng đáng tiền của mình.
Ừm, có lẽ trong lòng đang nghĩ gì đó, y luôn tìm kiếm trong đám đông, nhưng không thấy bóng dáng Đào Thiên Hạc, ngay cả mấy cô gái đi cùng, Liêm Tiệp, Mặc Mặc béo, Phương Vạn Long đều không thấy đâu, thật lạ.
Ôi cuộc sống luôn có những thứ chẳng nói rõ được, nói tới tình cảm thì hẳn là không phải, trong mắt Đơn Dũng, có lẽ người ta vừa lúc thấy cô đơn trống rỗng thì mình xuất hiện bù đắp vào khoảng trống mà thôi. Nhưng nếu nói thuần túy là gian tình thì không giống, ví như hôm đó Đào Thiên Hạc giận dỗi bỏ đi, khiến y đau lòng, dao động, nếu không chẳng tìm về nhà cũ, củng cổ quyết tâm.
A, tới rồi!
Người tới rồi Đơn Dũng vừa vui mừng một chút đã lập tức nhưng lập tức cau mày, Đào Thiên Hạc có vẻ uống nhiều rồi, một tay khoác cô bạn, tay kia khoác tay Mặc Mặc béo, đang nói cười. Liêm Tiệp và Phương Vạn Long đi theo, sau nữa còn có nhiều người là Lý Mân Liên dẫn theo khách quý. Khi chủ nhân tới, âm nhạc thay đổi, Lý Mân Liên cũng tinh thần phấn chấn công bố có bao nhiêu hội viên đã lên cấp kim cương, hơn nữa còn vui mừng công bố mời được giám đốc công ty người mẫu Duy Đa Lợi Á tham gia liên minh, hôm nay công ty Duy Đa Lợi Á sẽ chuyên môn có một buổi biểu diễn cho mọi người xem.