Q2 - Chương 213 Nhà dột lại gặp mưa bão. (2)
Cảnh tượng kinh doanh tấp nập chớp mắt đã thành người đi lầu trống, chỉ còn lại bát đĩa vỡ nát, nước canh văng khắp nơi, bàn ghế bị xô đổ, từ cửa sổ đến tường đều loang lổ vết bẩn. Cả đoàn người lòng lạnh ngắt, chuyến này lỗ nặng rồi, nặng tới mức khiến người ta đau lòng, lại nghe cửa hiệu đường Tiền Tây cũng xảy ra chuyện, không cần đoán cũng biết kẻ đứng sau là ai.
Công nhân quét dọn 6 người, đầu bếp 18 người, đưa món ăn 10 người, phục vụ viên 34 người, đại sảnh 4 người, bảo an 6 người. Đội ngũ mấy chục người tập trung ở sân sau, không ít người đồng phục dính nước canh, không bị bắn vào thì cũng bị khách phun vào, tới giờ còn chưa hoàn hồn. Ai có thể ngờ được nồi lẩu nóng hôi hổi vừa lên bàn, chớp mắt bị khách lật nhào, tất cả còn đang thì thầm, không hiểu xảy ra chuyện gì?"
"Thế này là sao hả bếp trưởng Tống? Nếu một hai nồi xảy ra vấn đề thì tôi không hỏi anh, nhưng toàn bộ xảy ra vấn đề thì anh nên nói gì chứ?" Đào Thành Chương hỏi thẳng chính chủ, bếp trưởng Tống Thụy Bảo, ở Thượng Đảng cũng có thể xem là đầu bếp nổi danh một vùng, dẫn theo đội đầu bếp, mỗi năm chia cho hơn 10% lợi nhuận:
Nếu toàn bộ xảy ra vấn đề, trừ bếp ra không còn đâu để tìm nữa.
Nhưng vị này chẳng ra làm sao, sợ tới run bần bật rồi, hai chân mềm nhũn ra, thiếu điều khóc mà thôi. May là Đào Thành Chương quen biết đã lâu, an ủi rất lâu mới làm ông ta bình tĩnh lại, chỉ giá gia vị:" Đều ở đó."
"Cái gì?" Đào Thành Chương không hiểu:
Liêm Tiệp lấy thứ bếp trưởng Tống chỉ xuống, trong bao tải vài chứa một thứ làm hắn kêu lên:" Đại hồng tiêu à?"
"Chính là nó xảy ra vấn đề." Tống Thụy Bảo chua chát nói:" Hôm nay bán ra mấy nồi canh hôm qua còn đều không sao, còn nồi mới dùng gia vị tối qua mới điều chế khâu vào bao vải nhỏ, tổng cộng sáu bao, bên này bốn, Tiền Tây hai bao, nên buổi trưa vừa bán ra liền có vấn đề."
"Bếp trưởng Tống, dù có vấn đề, anh làm mấy chục năm không tới mức không phát hiện chứ?" Đào Thành Chương nghi hoặc:
"Không phát hiện được, nồi canh nấu sôi lên sắc hương vị đều không có gì khác thường, chúng tôi nhiều người như thế, nếu khác thì sớm nhận ra rồi." Tống Thụy Bảo lắc đầu:
Người đồn công an hỏi:" Rốt cuộc là thế nào?"
Tống Thụy Bảo ra hiệu cho một đệ tử, người đó cho cái muôi lớn vào nồi cao bằng cả người, vớt ra mấy bao gia vị vải, đặt lên bàn xé ra... Chân tướng xuất hiện đại hồng tiêu tím thẫm, mà dưới tình huống bình thường, nó phải có màu trắng.
Cảnh sát vẫn không hiểu, hỏi:" Giám đốc Đào, vậy là sao?"
Đào Thành Chương cúi xuống bóp thử hoa tiêu:" Có người giở trò ở hoa tiêu.
"Đầu độc à?" Cảnh sát hoảng sợ, cái này ảnh hưởng quá lớn:
"Không phải đầu độc, thứ này không có độc, nhưng phá hỏng gia vị điều chế... Lão Tống, anh nếm ra được thứ gì không?" Đào Thành Chương hỏi:
"Kiềm đắng." Tống Thủy Bảo lăn lộn trong nghề mấy chục năm, mấy thủ đoạn này cũng hiểu:" Hoa tiêu ngâm với kiềm đắng, phơi khô, nhìn bề ngoài không có gì khác, thậm chí bề ngoài còn đẹp hơn. Nhưng cho vào nồi canh sẽ làm biến vị, kiểu biến vị này cũng rất đặc biệt, canh nóng thì không sao, chỉ cần để nguội là đắng... Hơn nữa trong canh có thứ này thì thịt không chín được, đặc biệt là thịt lừa, hơi quá lửa là khô, càng đun càng khô. Canh nguội là đắng kèm chát, nguội thêm nữa liền có mùi thối."
Liêm Tiệp càng nghe càng thấy lạ, những thứ này không thể nào ghi chép trên sách, giống phối phương được giữ rất kín của Lư Nhục Hương, làm hắn không hiểu. Đào Thành Chương và Tôn Tồn Trí thì sắc mặt ngày một khó coi, hai cảnh sát thầm mắng gian thương, song cũng biết chuyện khó xử lý. Thời buổi này nào là ngân nhĩ xông lưu huỳnh, nào là cá mực rửa oxy già, tôm bơm chất làm đầy, hết thứ này tới thứ khác khiêu chiến kiến thức của anh, hôm nay biết thêm hoa tiêu ngâm kiềm đắng.
Hỏng rồi, không may gặp phải chuyện lớn rồi, ăn phải thứ này chắc chắn là mồm đắng nghét. Có điều ở đây chẳng ai ăn mà mặt cũng đắng chẳng kém, Đồn trưởng Cao thấy không khí ngột ngạt, nhất thời vô kế khả thi nhìn chỉ đạo viên, chỉ đạo viên chỉ xuống dưới lắc đầu, đồn trưởng hiểu ý không nói gì. Chuyện thối nát của đám gian thương, vừa chẳng thuộc phạm trù trị an, lại chẳng phải trách nhiệm hình sự, quản thế nào, chẳng lẽ ra đường bắt hết gian thương.
Bỏ đi, bỏ đi, bao nhiêu người uống sữa có Melamin, ăn gạo có độc, tìm được ai nói lý không?
Hai vị cảnh sát không định tiếp chiêu chuẩn bị đẩy trách nhiệm cho công thương, cho an toàn vệ sinh thực phẩm. Liêm Tiệp không chịu nổi, mặt đỏ gay ném bao hao tiêu xuống đất:" Là y, lại là y, không thể sai được... Đồn trưởng Cao, chính là y, thằng khốn nạn đổ dấm ra cổng, chắc chắn là y hại chúng tôi."
"Đừng nói bừa, chuyện này sao có thể tùy tiện đổ cho người khác." Đào Thành Chương quát át đi:
"Chú Đào, chẳng lẽ chú nghĩ còn có ai khác vào đây nữa à? Trừ y ra còn có ai nữa chứ?... Đồn trưởng Cao, ông mà không quản, tôi lên cấp trên của ông phản ánh, lúc đó chẳng ai được lợi gì đâu." Liêm Tiệp điên rồi, tỏ thái độ chuyện này không xử lý, tôi không bỏ qua:
Thái độ có hơi ngu này làm hai vị cảnh sát phát bực, đồn trưởng Cao hỏi:" Ai mua hoa tiêu về?"
"Là Tiền Mặc Hàm, con trai giám đốc Tiền." Một đầu bếp đáp:
"Thông báo cho người đó tới đây, tôi biết đại hồng tiêu, có điều tôi hỏi các vị biết ở Lộ Châu này bao nhiêu nhà bán đại hồng tiêu không? Đây là thổ sản địa phương, bao này không có thương hiệu tem nhãn, sao chứng minh là người ta bán cho anh? Nếu chứng minh được tất nhiên là có thể tới hỏi chuyện." Đồn trưởng Cao chưa nói, giờ loạn thế này, có chứng cứ cũng chứng minh được gì, trừ khi tìm được ở cửa hiệu kia thứ hoa tiêu giống hệt thế này:
Liêm Tiệp đang trong cơn giận, gọi cho Mặc Mặc béo, nhưng tên đó sợ tới có điện thoại cũng không dám nhận.
Chỉ đạo viên đi lên nói:" Tôi nói một câu khó nghe nhé, nếu chuyện này là vô ý thì còn dễ tra, khẳng định không chỉ có nhà các vị xảy ra chuyện, hẳn có nhiều nhà mua loại hoa tiêu này. Nhưng nếu cố ý thì không dễ tra, riêng nhà các vị có thứ hoa tiêu này, sao có thể chứng minh họ bán hàng có vấn đề hay là có người nào đó trong các vị giở trò? Đừng để bụng, tôi không nói các vị có vấn đề, tôi chỉ nói trên lý lẽ là thế, đối phương có thể chối dễ dàng, mở rộng điều tra càng không đơn giản... Đương nhiên, nếu các vị kiên trì, chúng tôi sẽ điều tra."
"Đúng rồi, còn động cơ nữa." Đồn trưởng Cao nói vào:" Tôi biết Đơn Dũng, nếu nói hôm qua cậu ta mang dấm tới bán là có ý bắt chẹt các vị mua hàng, cái đó tôi tin. Nhưng cậu ta làm việc này có động cơ gì? Chẳng lẽ các vị có thù oán gì với cậu ấy? Nếu không sao lại giở trò ở hoa tiêu rồi chuyên môn bán cho các vị?"
Đào Thành Chương nghẹn họng, Liêm Tiệp câm nín, thù thì khẳng định là có, nhưng làm sao nói với người ngoài đây? Nhưng hắn dứt khoát muốn báo án, vì thế đồn trưởng Cao làm theo phép công, gọi dân cảnh tới hiện trường, lấy chứng cứ, tra hoi từng người, ai mua, mua ở đâu, có ai chứng minh, hôm qua ai pha trộn nguyên liệu, ai khâu bao, ai cho vào nồi, ai chứng minh là cho vào nồi... Tóm lại thích tra chứ gì, dù chuyện như cái móng tay cũng phải nói hết ra, khỏi phải làm ăn nữa.
Đồn trưởng và chỉ đạo viên đi trước, Đào Thành Chương tới khi người đi rồi mới nhớ, hai vị cảnh sát còn chưa ăn, chuyện này làm hay quá rồi, ai cũng đầy một bụng tức.
Mặc Mặc béo bị gọi tới, hỏi vài câu, cái tên não lợn đó đã không nhớ chi tiết nữa, cảnh sát không ngại phiền phức hỏi đi hỏi lại, hắn bị hỏi tới nổi điên, vỗ bàn cãi nhau với cảnh sát. Viên cảnh sát được phái tới này rất lão thanh, cứ thong thả, càng nóng à, càng hỏi kỹ, nói không rõ à? Càng nghĩ cho ra.