← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 212 Nhà dột lại gặp mưa bão. (1)

Chuyện gì thế?" Sài Chiêm Sơn hỏi, nhưng bị mấy vị khách hùng hổ bỏ đi đẩy hắn, vội vàng che chắn cho Lý Mân Liên, hỏi giám đốc đại sảnh:

Giám đốc đại sảnh vừa nói vấn đề đang giải quyết thì có khách chửi:" Giải quyết cái cứt gì, thứ đó mà ăn được à, ném cho chó, chó cũng không gặm được."

"Làm ăn như cái đầu b, mẹ chúng mày chứ... Phì!"

"*#^&, mất hết cả hứng!"

"Hôm nay tôi mà không có việc sẽ làm rõ ràng trắng đen với các người, mẹ nó, mời khách hàng tới chỗ các người đúng là ngu mà."

"Đi đi thôi, không bao giờ quay lại chỗ này nữa."

Mỗi người một câu, đủ các loại tiếng chửi bới các nước, giờ không còn tí lịch sự nào nữa rồi, chửi sao cho hả, chửi sao cho sướng mồm là chửi, giám đốc đại sảnh khom người xin lỗi không ngừng, mắt đã ươn ướt. Đằng sau còn có khách chưa đi đang đập bũa đĩa đòi bồi thường, nếu không sẽ gọi điện cho ĐTH tới, chỉ xin lỗi giải quyết được gì, ăn lẩu ăn tới bệnh không chừng.

Tiếng nam tiếng nữ đều có, xen lẫn vào đó là tiếng chửi, Sài Chiêm Sơn vẫn không nghe ra là chuyện gì, hắn vội giữ một vị khách lại hỏi chuyện là sao. Thấy là khách định vào ăn, người kia nổi nóng xả ra:" Anh tự nhìn dưới đất đi, may anh chưa ăn đấy, thối hơn cả thịt người chết, còn khô, gặm không nổi...  Bảo họ đổi, à, đổi thịt giống hệt như vậy ra, không tức sao được, một bàn những mấy trăm, không đập chỗ chó má này là may rồi."

"Bàn nào cũng thế sao?" Sài Chiêm Sơn kinh ngạc hỏi:

"Chứ còn sao nữa." Vị khách kia nhổ bãi nước bọt rồi đi:

Té ra là nhà bếp xảy ra vấn đề, toàn bộ lẩu và thịt lừa hôm nay cung cấp đều có vấn đề, thịt thì cắn không nổi, canh thì nguội một chút là thối, bảo sao bao nhiêu khách đập phá chửi bới.

Hai người vừa làm rõ chuyện gì thì bên ngoài lại có tiếng ồn ào, xe của ĐTH đã tới, săn tin quần chúng tiết lộ, giám đốc đại sảnh ngăn không được, một đám đông vây quanh phóng viên mồm năm miệng mười tố cáo Lư Nhục Hương. Lý Mân Liên kéo Sài Chiêm Sơn lặng lẽ rời khỏi đám đông.

Đi được vài bước Lý Mân Liên phì cười, sau đó ngửa mặt cười, cười mất hết cả hình tượng, cứ nhìn về đống hỗn loạn Lư Nhục Hương là cô lại cười, cười mãi mới dừng được hỏi:" Anh Sài, giờ thì anh tin phán đoán của tôi chưa?"

"Làm sao cô đoán ra?" Sài Chiêm Sơn hứng thủ hỏi:

"Dễ thôi mà, y toan tính chuẩn bị nhiều như thế, làm sao có thể chỉ đổ ít dấm để họ nghỉ kinh doanh một ngày là dừng, tôi thậm chí có thể nói, sẽ còn xảy ra nhiều chuyện mà chúng ta không biết." Lý Mân Liên cười như gặp được niềm vui bất ngờ vậy:

Sài Chiêm Sơn trầm ngâm lẩm bẩm:" Sao cậu ta làm được, chiêu này ác quá rồi, Lư Nhục Hương vang danh xa gần tự phá chiêu bài... Liệu có phải do cậu ta làm không?"

"Hi hi, trừ y ra còn ai dám chơi Lư Nhục Hương theo kiểu không cần mạng như thế, có lẽ còn có thêm chúng ta nữa, nhưng chúng ta còn chưa chuẩn bị xong. Giờ thì hay rồi, tự đập chiêu bài còn nhanh hơn người ta đập." Lý Mân Liên đã về xe vẫn tràn ngập hứng thú nhìn cảnh tượng hỗn loạn ở Lư Nhục Hương, à, càng loạn hơn rồi, kinh động cả cảnh sát. Cảnh sát vừa tới bị người ở trong chen lấn đẩy ra, đang đứng ở vỉa hè nói gì đó, xe qua lại giảm tốc độ, xem trò vui.

Sài Chiêm Sơn lên xe, thấy Lý Mân Liên còn quyến luyến lắm, cười hỏi:" Đi bây giờ hay là xem thêm lúc nữa."

"Đi thôi, còn gì để xem nữa đâu, lúc này kẻ gây chuyện chạy mất rồi còn gì." Lý Mân Liên nhìn lần cuối rồi mới mở cửa xe:

Sài Chiêm Sơn vừa khởi động xe vừa nói:" Trò này cũng không dễ thực hiện đâu, giở trò tại thịt hay là trong bếp? Với lại tổn thất lớn thế này tất nhiên cảnh sát sẽ truy cứu."

"Anh đã nghĩ ra thì người ta chắc chắn nghĩ tới cách né tránh rồi, nếu không tôi đã chẳng bị giam hai tháng mà chẳng biết chuyện gì xảy ra. Tôi dám khẳng định, chuyện này dù tra ra ai cũng chẳng phải y... Nhưng trừ y ra, người khác làm không nổi.

"Tên này học mấy trò hại người ở đâu ra không biết, tôi chưa nghe nói tới.

Đem so ra thì đầu độc còn dễ hiểu, chứ ngay trước mắt phục vụ viên và đầu bếp, người mua sắm, khiến người ta tự làm hỏng món ăn, làm sao làm được, thực sự nằm ngoài nhận thức của Lý Mân Liên. Khi xe sắp đi, Lý Mân Liên nhìn thấy xe của Phương Vạn Long, Tiền Trung Bình, thậm chí xe của Đào Thiên Hạc cũng tới, lần nữa không nhịn được cười, bảo Sài Chiêm Sơn:" Đừng quên đánh cược, anh phải giúp tôi mời cho bằng được đấy:

"Khi nào?" Sài Chiêm Sơn rất sảng khoái chấp nhận:

"Càng nhanh càng tốt, nếu có một người như vậy, tôi khỏi phải mời người khác." Lý Mân Liên đầy chờ mong, chẳng biết cô nghĩ gì:

Xe quay đầu đi rất nhanh, Lư Nhục Hương giải quyết cũng rất nhanh, đóng cửa, một mặt xin lỗi khách chưa đi, mặt khác tập trung nhân viên tra hỏi, giám đốc ra mặt nói chuyện với ĐTH, tấm biển hôm qua chưa xe lại treo lên.

Tạm dừng kinh doanh.

Thế nhưng, chuyện không chỉ có chừng đó.

"Cha, mau tới đi, cửa hiệu lại bị đập rồi, làm sao bây giờ. Úi da..."

Tiền Mặc Hàm vẫn như trước kia, có chuyện là chui xuống gầm bàn, cho dù lần này có khác cũng chỉ là chui xuống quầy mà thôi. Cửa hiệu đường Tiền Tây và cửa hiệu đường Anh Hùng gặp chuyện giống như vậy, thực khách đùng đùng nổi giận lật bàn, ném cốc trà, còn xếp hàng nhổ nước bọt. Tiền Mặc Hàm ôm cô bé thu ngân không dám thì đầu ra, vừa mới nhô đầu, phẹt một cái, trán nhơn nhớt. Sờ thử, úi, nguyên một cục đờm, em gái thu ngân nấp dưới quầy đưa khăn giấy ra, nhắm tịt mắt lau cho ông chủ.

Vừa nhìn dấu đờm vàng vàng, Tiền Mặc Hàm đùng đùng nổi giận đứng bật dậy, nghiến răng định chửi, không ngờ mấy vị khách đang nhổ luôn mồm hỏi:" Này, con mẹ thằng nào là chủ?"

"Không, không quen." Tiền Mặc Hàm thấy khách hung hãn như vậy là liệt dương luôn rồi, lại chui xuống quầy ôm em thu ngân cùng run cầm cập, có nghe thấy tiếng đổ vỡ cũng không dám nhô đầu lên nữa.

Phía bên kia Tiền Trung Bình cúp điện thoại của con trai, đẩy cửa đi vào văn phòng, vẫy tay gọi Đào Thành Chương ra thì thầm vài câu. Đào Thành Chương bảo ông ta tự xử lý, quay lại phòng, nói với hai cảnh sát:" Cửa hiệu đường Tiền Tây cũng xảy ra chuyện tương tự, đồn trưởng Cao, có kẻ cố ý."

"Đúng thế đồn trưởng Cao, chắc chắn có kẻ cố ý" Liêm Tiệp cũng nói vào

Đồn công an phái tới hai người, là đồn trưởng Cao và chỉ đạo viên, vốn buổi trưa định mời hai vị này, không ngờ xảy ra chuyện. Đồn trưởng Cao mặt ngoài làm ra vẻ trầm ngâm, bên trong thì chửi thầm, mẹ nó, lão tử có phải Địch Nhân Kiệt đâu mà vừa xảy ra chuyện đã chuyện đã đòi có kết quả ngay.

"Chuyện này phải điều tra mới có kết luận được, giám đốc Đào cứ xử lý chuyện trước mắt đi, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng rất xấu tới chuyện làm ăn của các ông đấy." Chỉ đạo viên thực hiện kế hoãn binh:

Điều này cũng phải, phụ trách xử lý khách còn lại và phóng viên là Tôn Tồn Trí và giám đốc đại sảnh. Đào Thành Chương hỏi người nhà bếp tới đủ chưa, khi có được câu trả lời liền mời cảnh sát xuống lầu. Đào Thiên Hạc vừa vội vàng chạy lên thì cha cô mặt mày nghiêm trọng xua tay, Đào Thiên Hạc không dám hỏi gì, tay run run, cô cũng đoán được chuyện này là ai làm, suýt nữa rút điện thoại tìm kẻ đó chửi, nhưng cô có tư cách gì làm thế.

Tầng ba chiêu đãi phóng viên, liên tiếp có mấy tờ báo kéo tới, tranh nhau giành tin, Tôn Tồn Trì là người kinh nghiệm trong nghề, tặng thẻ mua sắm một lượt, lại mời tới khách sạn quốc tế Đông Minh bàn kỹ hơn. Thêm vào người đồn công an đe dọa lập án điều tra, phải giữ bí mật, đám phóng viên đành hậm hực bỏ đi.

Tầng hai còn hơn hai mươi vị khách, đang cãi nhau với giám đốc đại sảnh, Liêm Tiệp đại biểu cho Lư Nhục Hương xin lỗi, lại mời những vị khách chưa nguôi giận này chuyển sang nhà khách Di Hoa gần đó dùng bữa, chủ là thịt lừa Đông Quan cũng khá danh tiếng. Lúc này tới Đào Thiên Hạc phát huy tác dụng, gọi năm sáu người mẫu ở gần đó tới, ưu thế mỹ nhân quá rõ ràng, ăn nói ngon ngọt một hồi làm khách nguôi giận, chỉ vài phút thôi đã bắt taxi đưa khách tới nhà khách Di Hoa, hay dở gì thì cũng không gây ra hỗn loạn lớn hơn.