← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 217 Nói vòng vo hao phí tâm cơ. (3)

Chỉ một câu thôi biến bữa cơm Lý Mân Liên bỏ công chuẩn bị thành rác rưởi, cô nhìn Đơn Dũng cười ha hả, nhìn Sài Chiêm Sơn hít hơi như đau răng. Bữa cơm hôm nay khách đoạt quyền chủ, bất kể Lý Mân Liên khơi ra đề tài gì, Lôi Đại Bằng đều là người nhảy vào ba hoa tiếp lời cô, từ đầu tới cuối làm người khác không có cơ hội mà nói, cướp mất phong quang của người ta.

Ăn no, uống đủ, động tác theo thói quen của Lôi Đại Bằng xuất hiện, dựa vào lưng ghé, đặt tay lên cái bụng ưỡn ra, ợ hai cái, sau đó vừa mở miệng ra thì Đơn Dũng nói:" Tôi ăn no rồi."

Lôi Đại Bằng vốn định nói câu đó, không ngờ bị Đơn Dũng giành trước, thấy y vẫn đang cầm đũa thong thả ăn thì tức lắm, chỉ tay mắng:" Con mẹ nó, không phải anh em, có thế mà cũng tranh mất."

"Chúng ta về Duy Đặc chơi nhé, nơi này vừa khai trương không lâu, không có nhiều trò bằng ở thành phố." Sài Chiêm Sơn đặt đũa xuống, lau miệng, thực sự hối hận vì mời Lôi Đại Bằng tới đây rồi, ở đây toàn khách có địa vị, ra kia mà va chạm với ai thì xong, hắn gánh không nổi, thôi thì về địa bàn của hắn, mọi việc còn có thể kiểm soát:

Lôi Đại Bằng đồng ý ngay, giục Đơn Dũng ăn mau mau rồi đi, Đơn Dũng mong mà chẳng được, bốn người đi ra ngoài. Còn tưởng rằng Lý Mân Liên tiễn người, không ngờ tới đại sảnh, Sài Chiêm Sơn như  nhớ ra cái gì, bảo Lôi Đại Bằng:" Hôm qua tôi uống say, bỏ xe lại đây không lái về, Đại Bằng, muốn đi thử xe của tôi không?"

Nói rồi bấm chìa khóa, Lôi Đại Bằng trố mắt, ngoài sân một chiếc Hummer cực kỳ hầm hố đang kêu tít tít, hắn hớn hở gật đầu liên hồi. Sài Chiêm Sơn ném chìa khóa tới, Lôi Đại Bằng chộp ngay, vừa chạy vừa hô:" Đây mới gọi là xe, Đản ca, anh theo sau nhé, đi cái xe của anh làm em mất mặt."

Sài Chiêm Sơn cũng thừa cơ nói:" Tôi và Đại Bằng đi trước, Đơn Dũng, cậu chở giám đốc Lý, lát nữa gặp nhau ở Duy Đặc."

Thế là hai người hộ lên chiếc Hummer, Lôi Đại Bằng cười gian hưng phấn phóng xe đi. Đơn Dũng quay sang mỉm cười với Lý Mân Liên:" Giám đốc Lý, phải chăng chuyện này quá khác với dự kiến của cô."

Câu nói có vài phần trêu tức, gặp phải Lôi ca có ai là không sốc từ trong ra ngoài. Lý Mân Liên biết Đơn Dũng có ám chỉ, song cô không để ý:" Tôi đã quen với những chuyện ngoài dự liệu rồi, nên có chuẩn bị tâm lý. Sao, hay là anh không định cho tôi đi nhờ xe."

" Xe của tôi chở dấm, chở nước, chở thịt lừa, ai cũng chở rồi, chỉ có mỹ nữ là chưa từng chở." Đơn Dũng làm động tác mời:

Lý Mân Liên vai đeo túi xách nhỏ, dây xích vàng rất mảnh, không nhìn kỹ không phát hiện ra. Hai người sóng vai nhau rời cổng, Đơn Dũng mở cửa xe, lại từ bên trong mở ghế phụ lại, hoàn toàn dùng tay. Có lẽ Lý Mân Liên chưa từng ngồi chiếc xe thế này, bị trang trí tan hoang trong đó làm giật mình, mấy cuốn sổ vứt bừa bãi, ghế sau là bộ trang phục công nhân vo viên như rẻ rách, chỗ ngồi rách, cô ngồi xuống hết sức cẩn thận.

Đơn Dũng nhìn động tác của Lý Mân Liên thì cười càng vui vẻ, khởi động xe lên đường.

"Đơn Dũng, chẳng lẽ anh không định hỏi gì à?" Lý Mân Liên chủ động lên tiếng trước, thời gian không hề sung túc, cơ hội hiếm có:

Đơn Dũng thản nhiên lái xe:" Đáng lẽ phải là cô hỏi chứ, mời Lôi Đại Bằng chi phí không thấp, tôi nói cho cô biết, không dễ đuổi nó đi đâu, mời hắn ăn uống miễn phí, còn phải phái vài cô gái bồi tiếp, nếu hắn chơi không đủ vui là hắn chửi đấy."

"Hi hi, tôi rất thích tính cách của Lôi Đại Bằng." Mặc dù đứa em nuôi đó của Đơn Dũng làm người ta sốc thật, nhưng Lý Mân Liên rõ ràng không để trong lòng, chuyển đề tài:" Tôi đúng là có điều muốn hỏi, thực sự không mời được anh cho nên mới phải dùng tới hạ sách này. Bất kể anh có để bụng không, tôi vẫn phải nói, thực ra rất đơn giản, chỉ muốn tặng anh một món quà lớn."

"Không có công thì không hưởng lộc, cô mời tôi hai lần tôi đã sợ khó tiêu hóa, huống hồ là đại lễ, nếu tôi bỗng dưng tặng cô một món quà lớn, cô có dám nhận không?" Đơn Dũng uyển chuyển từ chối:

"Nếu anh tặng nhà hàng Lư Nhục Hương cho tôi, tôi dám nhận đấy." Lý Mân Liên đáp:

Phản ứng của Đơn Dũng rất mạnh, két, xe hơi lảo đảo, sau đó đỗ luôn bên đường. Chuyện này không biết phải nói gì đây, tôi biết anh giở trò, anh cũng biết tôi không nhàn nhã, nhưng chỉ giới hạn người trong cuộc với nhau, Lý Mân Liên tựa hồ là người ngoài cuộc, nghe giọng điệu tựa hồ có ý muốn chen vào.

Người ngoài cuộc có lẽ nhìn rõ hơn, Đơn Dũng thất thố đã chứng thực suy nghĩ của cô, Lý Mân Liên không vội nói gì, chỉ tủm tỉm cười.

Đơn Dũng cũng cười:" Được, xem ra cô cũng biết chuyện giữa tôi và bọn họ, tôi cũng không ngại tặng cô, chỉ sợ người ta không chịu thôi."

"Chuyện đó không hề gì, tôi tin anh sẽ có cách." Lý Mân Liên đưa tay vào trong túi:" Anh có thể nói chuyện thoải mái, tôi không chuẩn bị ghi âm lời anh để cáo mượn oai hùm."

Đơn Dũng giật mình đánh thót, biết cô có ý ám chỉ, nói không chừng đã biết y đóng giả Tần Quân Hổ dọa người, nhưng đây là chuyện không thể chứng thực, y liền mặt dày không nhận.

Lý Mân Liên lấy ra một cái PDA tinh xảo, giống cái di động màn hình lớn, cầm trong tay nhìn Đơn Dũng như để đánh giá xem y có đáng nhận món quà này không?

Đơn Dũng không biết nữ nhân này rốt cuộc định làm gì, tự trào:" Giám đốc Lý, cô nhìn thế nào thì tôi cũng là con ba ba nhà quê Lộ Châu, không nhìn thành rùa vàng được đâu."

"Chưa chắc, nhảy qua long môn thì không phải là cá nhỏ nữa, theo tôi biết chủ tịch Lương Côn Kiêu cũng có hứng thú với anh. Nói không chừng ngày nào đó tôi và anh Sai trong mắt anh mới là ba ba nhà quê." Lý Mân Liên tựa như hạ quyết tâm rất lớn, trịnh trọng đưa cho Đơn Dũng:

Đơn Dũng không nhận:" Cái gì đấy, không nói rõ tôi không lấy đâu."

"Giá không đắt, một cái PDA hơn ba nghìn mà thôi, nếu anh biết hàng, giá trị của nó không chỉ có bấy nhiêu, nếu anh không biết hàng, tôi chỉ đành vứt đi." Lý Mân Liên lại đưa về phía trước:

Đơn Dũng vẫn không nhận, nói thẳng:" Cho tôi biết là cái gì, nếu không tôi sẽ không nhận, cô đã biết hết về tôi, nhưng tôi lại chẳng biết gì về cô, tôi không có cơ sở để tin cô."

"Sau này anh sẽ biết, có điều tôi có thể nói với anh rằng, tôi không hề có ác ý, nếu là có, thì dù anh có là con rùa thần vô địch, cũng có ngày bị người ta lật mai ra." Lý Mân Liên phát hiện một cách nói chuyện rất tốt, đó là nói thẳng, thấy vẻ mặt Đơn Dũng thêm bình tĩnh thì cho rằng đã có hiệu quả:

Nào ngờ Đơn Dũng vẫn câu đó:" Cô còn chưa nói cho tôi biết là cái gì, đưa hay không là quyền của cô, lấy hay không là quyết định của tôi, cô không uy hiếp được tôi đâu.

"Được, có gan!" Lý Mân Liên tán thưởng vừa mở máy vừa nói:" Tôi có thể nói cho anh biết, Trần Thọ Dân rửa tiền và kinh doanh phi pháp do tôi bóc trần, tôi biết rất nhiều, gồm cả chuyện anh hứng thú mà không biết... Trong cái PDA này chứa vài thứ liên quan tới việc Cty Thế Long mua và gia công lừa chết bệnh, còn có cả chứng cứ trốn thuế của Hâm Vinh... Còn liên quan tới Lư Nhục Hương thì không có gì cả, Đào Thành Chương kinh doanh nhà hàng đó không có lấy một sơ hở, muốn tìm chứng cứ bất lợi không dễ. Đúng rồi, còn một người khả năng anh chưa rõ lắm, là vị lãnh đạo đã nghỉ hưu trên tỉnh, người này có thủ đoạn cùng sức ảnh hưởng.... Nói tới mức này rồi tôi cũng chẳng có gì phải giấu anh nữa, tôi hứng thú với cái tòa nhà Lư Nhục Hương đó, nhưng với quan hệ chằng chịt người ta gây dựng bao năm, tuyệt đối không có khả năng bán đi. Anh hẳn là hiểu ý tôi?"

"Hiểu, bắt con dê béo đó, các cô ăn thịt, tôi uống canh." Đơn Dũng tổng kết ngắn gọn:

"Thông minh, vậy thì anh có hứng thú với thứ này không? Có lẽ sẽ hữu dụng với anh, dù sao Lư Uyển năm xưa ngã trong tay họ." Lý Mân Liên cười tươi đưa tới trước mặt Đơn Dũng:

Đơn Dũng không động đậy, y suy nghĩ rất lâu, lại tiếp tục suy nghĩ, đây là thứ giao kết với ma quỷ, ma quỷ không phải là mỹ nữ cười duyên dáng trước mắt, mà là bóng tối chất chứa trong lòng y nhiều năm. Y biết nguy hiểm, y biết một khi đưa tay ra sẽ thành con cờ của người ta, tương lai có thể thành tốt thí, có lẽ còn chẳng biết mình chết trong tay ai.

Có điều Đơn Dũng vẫn cứ nhận lấy.

Thời khác đó Lý Man Liên cười rất quỷ dị, cô biết sớm muộn người trước mắt cũng sẽ bóp cổ đám người Lư Nhục Hương, cô cần một người như vậy, dù là người đó từng hại cô.