Q2 - Chương 218 Trước cơn giông tố. (1)
Lúc này đường Anh Hùng đã lên đèn, bình thường nhà hàng Lư Nhục Hương đèn màu sặc sỡ, còn hôm nay thì tối tăm, trừ vài chiếc đèn chiếu sáng, toàn bộ đen nê ông đều tắt. Phàm là xảy ra chuyện, trước tiên cứ phải tiêu trừ ảnh hưởng đã, chưa nói tới dư luận xã hội thế nào, chỉ riêng dọn dẹp vệ sinh bốn tầng đã mất cả chiều, bát đĩa bị đập vỡ kéo đi cả xe. Đột nhiên xảy ra chuyện như thế, dù với bảo an hay nhân viên bình thường của nhà hàng đều bị ảnh hưởng lớn, đáng lẽ mọi năm thời điểm này đã bắt đầu thảo luận tăng lương rồi, nhưng năm nay không ít người chỗ riêng tư thảo luận với nhau có thể làm tiếp được không, chẳng may ông chủ không trả nổi lương nữa thì phải làm thế nào?
Vấn đề tương tự cũng đang được tầng quyết sách thảo luận, trong văn phòng lớn tụ tập những người chia nhau ra xử lý sự cố, đồn công an điều tra cả buổi chiều đưa ra một phán đoán không xác định. Có hai loại khả năng, một là có người cố ý bán hoa tiêu ngâm kiềm đắng cho Lư Nhục Hương, có điều không tra được, vì ngoài Lư Nhục Hương, không nghe thấy ở đâu xuất hiện vấn đề này. Vì thế dẫn tới khả năng thứ hai, nhân viên nội bộ của Lư Nhục Hương đã cho hoa tiêu ngâm kiềm đắng vào giá gia vị. Vì Lư Nhục Hương khống chế bếp rất nghiêm, kiểm tra camera giám sát không có người ngoài vào bếp, hoa tiêu tự thái vào, vậy thì do vấn đề con người.
Còn cái nhìn nội bộ, có lẽ không phải là cái nhìn, khi họ tụ tập lại, đều nhìn cả vào thân hình béo lùn của Tiền Mặc Hàm, lừa hắn còn dễ hơn là mua chuộc nội gián. Cho nên mũi giáo chĩa cả vào Đơn Dũng cố ý phá hoại Lư Nhục Hương.
Trong quá tình thảo luận, Phương Vạn Long lật ngược vấn đề, không thể không hoài nghi mấy ngày trước Đơn Dũng cố ý đẩy giá hoa tiêu, sau đó nhắm đúng cơ hội đem hoa tiêu có vấn đề bán cho Tiền Mặc Hàm, vì Lư Nhục Hương là đại hộ tiêu hao gia vị, nghe nguyên liệu tăng giá, không thể không sốt ruột mua vội. Tiền Mặc Hàm đầu óc không tốt, bị Đơn Dũng chơi đùa đâu chỉ một lần.
Tiền Mặc Hàm bẽ mặt, bị cha kéo tới, đầu cúi gằm không nói một lời, tất cả mọi người chỉ có Đào Thiên Hạc nắm tay cho hắn chút an ủi, những người khác đều hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn. Cả nhà hàng lớn như thế vì hoa tiêu làm không thể mở cửa kinh doanh được, đừng nói tổn thất bình thường, riêng vỗ về thực khách, bịt miệng đám phóng viên ùn ùn kéo tới đã tốn rất nhiều tiền. Nhưng tốn tiền rồi mà chưa yên tâm, đang thương lượng phải làm sao?
Liêm Tiệp kiên trì lập án điều tra, nhưng tình hình có vẻ không tốt lắm, ngay cả đồn công an cũng ngại khó, tra làm sao đây? Vừa là sự kiện phạm vi nhỏ, vừa là thủ đoạn gian thương, anh bảo tra trong hay tra ngoài đây? Đừng nói là cảnh sát, ngay cả trong nội bộ cũng không khuynh hướng tra tiếp, khó lắm mới áp xuống được, giờ lại ầm ĩ đòi tra, khác nào nói với mọi người Lư Nhục Hương cung cấp cho khách thực phẩm có vấn đề? Tôi không cần biết có phải anh bị hại không, khách hàng chỉ cần biết, vậy là anh chẳng đảm bảo được an toàn cho khách.
Vì thế Phương Vạn Long và Tôn Tồn Trí mập mờ đề nghị ra mặt đàm phán với Đơn Dũng, y từng đề xuất muốn 10% cổ phần, nói ra cũng không phải là quá. Dù sao thì cái nhà hàng này có được đâu vẻ vang gì, không nhắc tới thì thôi chứ nhắc tới thì khác nào chọc vào tâm bệnh bao năm của mọi người, năm xưa khác nào cướp trắng của người ta, đẩy người ta vào chỗ chết....
Nhưng mà Liêm Tiệp không chịu, thiếu chút nữa là cãi nhau rồi, mặt hắn đỏ bừng bừng, nói một câu, không bao giờ có chuyện đó, thế là phương hướng này hỏng luôn. Tiếp đó là Liêm Tiệp đề xuất tăng cường quản lý nội bộ, bao gồm trực ban 24 giờ và khống chế trình tự nhập nguyên liệu, nhất quyết biến Lư Nhục Hương thành pháo đài bất khả xâm phạm.
Điều này không thuyết phục được mọi người, có câu không sợ bị ăn trộm, chỉ sợ bị trộm nhòm ngó, cậu biết tiếp theo đối phương giở trò gì không? Cậu khống chế bên trong nghiêm ngặt rồi, người ta đi qua đổ cho thùng dấm thì làm sao?
Chỉ một câu làm Liêm Tiệp cứng họng, có điều hắn không tán đồng thỏa hiệp, đường đường công tử quan nhị đại lại đi sợ một thằng lưu manh đường phố à?
Giằng co tới nửa tiếng, không nhìn ra Liêm Tiệp cứ muốn dây dưa làm gì, có người hoài nghi Liêm gia bỏ ra 3000 vạn mua một phần cổ phần trong tay Đào Thành Chương, thành cổ đông lớn nhất, nên muốn khống chế toàn diện Lư Nhục Hương. Nếu để Liêm Gia khống chế, trong mắt Tiền Trung Bình và Phương Vạn Long, chẳng thà chia cho Đơn Dũng một phần cho yên chuyện, cựu lãnh đạo cục tham nhũng, không phải tham vừa đâu.
Cho tới khi vị cổ đông lớn nhất nhận điện thoại xong, cứ như được tiêm thuốc kích thích, Liêm Tiệp vỗ bàn nói:" Cha tôi tới rồi, ông ấy bảo tôi nhắc mọi người một câu, Lư Nhục Hương không đổ được, kẻ nào muốn giở trò phải cân nhắc xem Liêm gia có đồng ý không!"
Nói xong là bỏ đi ngay, để lại đám cổ đông đưa mặt nhìn nhau, xem ra Lư Nhục Hương đã rời khỏi quỹ đạo vận hành bình thường, tiến vào thời kỳ quy tắc ngầm khống chế rồi.
…………….. ……………
Gió sáng vừa nổi lên, xe đi vội vã, lại một ngày bận rộn bắt đầu rồi, từ trung tâm tắm rửa Duy Đặc đi ra thì đã là ngày hôm sau. Đơn Dũng gọi điện thoại, khi cúp điện thoại xem ngày tháng trên di động, ngày 1 tháng 5 rồi, hôm nay đã là ngày thứ ba, y biết càng kéo dài càng khó, mất đi ưu thế tấn công bất ngờ, mấy lão già đó bằng mấy chục năm kinh nghiệm, hơi có chút sơ xảy là có thể phục hồi từ tro tàn, thậm chí là cắn trả.
Trên di động có thêm một tin nhắn do Lý Mân Liên gửi tới: Liêm Kiến Quốc đã tới Lộ Châu, ở trong khách sạn quốc tế Đông Minh.
Đây là một nhân vật còn đáng hận hơn cả Đào Thành Chương và Tiền Trung Bình kinh doanh ở mặt ngoài, có lẽ vai trò của ông ta cũng đáng hận như mình bây giờ. Đơn Dũng lại gọi một cuộc điện thoại nữa thúc giục Lôi Đại Bằng. Trong điện thoại Lôi Đại Bằng còn ngái ngủ đi từ trên lầu xuống, thấy Đơn Dũng trợn mắt với mình thì cười nhe răng.
Cái thằng này còn được một em gái xinh xắn khoác tay đưa xuống lầu, tới cửa cậu thang, em gái quyến luyến không rời kéo tay Lôi Đại Bằng, Lôi ca rất thuần tình hôn trán em gái, em gái nói một lúc mới lên lầu. Nếu ở một hoàn cảnh khác người ta sẽ nghĩ đây là một đôi tình nhân đang quyến luyến ly biệt, có điều nhìn kỹ hơn thì đúng là một đôi người đẹp và dã thú.
"Cười, cười cái B..." Lôi Đại Bằng thấy Đơn Dũng cười đểu thì mắng:
Đơn Dũng nói đểu:" Được đó Đại Bằng, xem ra em gái đó công phu... Mồm miệng không tệ, trông cậu vui chưa kìa."
"Đương nhiên, cái miệng của nam nhân là để thổi da bò (bốc phét), còn cái miệng của nữ nhân chủ yếu dùng để thổi sáo. Ui da da, thổi cho em tới giờ chân con nhũn, đi không vững, dậy sớm thế để làm gì chứ?" Lôi Đại Bằng bộ dạng đắc y thỏa thuê, đi lại đúng là hơi không vững thật:
Đơn Dũng sắp phải ôm bụng mà cười rồi:" Anh còn phải làm việc, ngủ nướng sao được, cũng phải đi xem thằng chó cậu có phải đã cạn tinh mà chết chưa chứ."
"Mẹ nó, mồm quạ, kiếm chỗ ăn sáng đi, ăn xong em còn về ngủ." Lôi Đại Bằng ra ngoài bị gió lạnh làm tỉnh vài phần, thông thường lúc này là đường ai nấy đi rồi, nhưng Đơn Dũng vừa lên xe thì hắn đuổi theo ngồi vào ghế phụ lái ngáp ngắn ngáp dài:
Đơn Dũng bực mình mắng:" Không biết đường hay sao, còn cần đưa về à?"
"Ừ, đưa về đi, hết tiền rồi, tiêu sạch rồi." Lôi Đại Bằng ngáp chảy nước mắt:
"Hả, tiêu hết rồi? Cậu tiêu chỗ nào vậy? Lão Sài mời khách cơ mà, cậu tiêu vào cái gì? Đơn Dũng truy hỏi: