Q2 - Chương 229 Chốn nương thân duy nhất. (2)
Lôi Đại Bằng và Trương Vệ Hoa hậm hực quay về chỗ Đơn Dũng đang ngồi bên đường, Lôi Đại Bằng đau lòng hỏi:" Đản ca, đau không?"
"Không đau đâu, không tin cậu thử mà xem, thật đấy, không hề đau." Đơn Dũng cười gượng:
Trương Vệ Hoa nói nhỏ:" Đản ca, em lo chưa chắc bọn họ đã chịu tra đâu, mà tra cũng chưa chắc có kết quả, xe vùng ngoài, tra đến bao giờ?"
"Không vội, thong thả tra thôi, biết ai là được rồi." Đơn Dũng bình thản nói như thể chẳng phải chuyện xảy ra với mình
Một lúc sau hai vị cảnh sát xuống xe, vẫy tay gọi, Trương Vệ Hoa và Lôi Đại Bằng dìu Đơn Dũng, Đơn Dũng bị thương một chân, đi rất khó khăn. Triệu Gia Thành mặt vô cảm nói:" Tôi vừa mới xin chỉ thị, vụ án này tạm thời do chúng tôi tiếp nhận, băng ghi hình do chúng tôi lưu giữ, tạm thời bảo mật, tránh truyền ra ngoài gây khủng khoảng."
"Tôi biết." Đơn Dũng mặt cũng cảm xúc gì:
"Vậy chúng tôi thì sao?" Lôi Đại Bằng nhìn bốn phía hoang vu, hỏi Đơn Dũng:" Hay là về Nhạn Lạc Bình?"
"Nghe đội trưởng Triệu đi." Đơn Dũng bất ngờ nói:
Triệu Gia Thành châm chước, cũng nói một câu khó hiểu:" Tôi kiến nghị cậu đừng về nhà, tốt nhất cũng đừng về thành phố, về phần đi đâu thì đừng nói với tôi, khi có kết quả, tôi sẽ nghĩ cách thông báo với cậu. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
"Ý anh là gì?" Lôi Đại Bằng chẳng hiểu, Trường Vệ Hoa không hiểu lắm, chỉ biết là tình hình đã vô cùng nghiêm trọng rồi:
Đơn Dũng cười, có lẽ tìm đúng người:" Cám ơn đội trưởng Triệu."
"Không cần cám ơn tôi, cám ơn bản thân mạng lớn ấy, có điều không phải khi nào cũng may mắn được như vậy đâu. Vệ Hoa, cậu tiễn họ đi."
Triệu Gia Thành biết người mình đối diện là kiểu gì rồi, ném chìa khóa xe cho Trương Vệ Hoa, để hắn đưa về chi đội hình sự sau. Hai người họ thì ở lại hiện trường, xem ra thực sự để ý rồi.
Xe đã đi rất xa, khi chỉ còn lại hai chấm đỏ đuôi xe, hai vị hình cảnh ở tại chỗ đợi đồng nghiệp tới, mỗi người châm một điếu thuốc. Triệu Gia Thành sờ ổ cứng mini trong tay không nói, Khúc Trực hỏi:" Đội trưởng Triệu, tên quỷ xui xẻo này sao lại chọc vào Phàn Lão Ngũ thế nhỉ?"
Một khúc xương cứng có trong hồ sơ hình sự, liên quan tới rửa tiền, bắt giữ người trái phép, gây thương tích... Đủ loại tội danh, thủ hạ đông như lông trâu, mỗi lần truy ra bằng chứng là chúng ném một hai người ra gánh tội, thoát được rất nhiều lần đả kích, nói ra là đối thủ lâu năm của cảnh sát rồi. Triệu Gia Thành suy đoán:" Khả năng là tranh chấp kinh tế, nhưng mà Phàn Ngũ Hành làm việc cẩn thận, sao lần này lại ngang nhiên trắng trợn hành sự giữa ban ngày? Mấy kẻ kia lai lịch cũng rất khả nghi, không giống người Lộ Châu chúng ta."
Trong phim ghi hình bọn họ nhận ra cánh tay mặt của Phàn Lão Ngũ, nhưng nổ súng là người lạ, Khúc Trực nghĩ lại rồi nói:" Đơn Dũng bảo thằng con của Tiền Trung Bình là dẫn đường, tôi có chút ấn tượng về ông ta, ông chủ của nhà máy thịt Hâm Vinh, dính tới vụ lừa đảo."
"Phân lượng của ông ta không đủ, không giật dây được Phàn Lão Ngũ, có người khác... Chi đội trưởng bảo chúng ta lập tức về báo cáo. Lát nữa xe tới, cậu chỉ huy xử lý hiện trường, dấu chân, vân tay, nếu tìm được võ đạn càng tốt... À phải, đừng nói là chúng ta đã gặp người bị hại, nói là lần trước điều tra thì gặp, y trong lúc cuống lên đã tìm chúng ta, giờ sọ hãi bỏ chạy rồi. Còn chứng ta có chứng cứ xác đáng, không thể không quản." Triệu Gia Thành đặt vài viên bi sắt vào tay Khúc Trực:
Khúc Trực lặng lẽ tiếp nhận, biết đội trưởng bảo vệ Đơn Dũng, y có tệ thế nào cũng là người dân, không thể trơ mắt nhìn y bị bắn chết.
Lát sau có tiếng còi cảnh sát, mấy chiếc xe kéo tới, đèn pha bật sáng, chiếu rọi hiện trường, bắt đầu kiểm tra, Triệu Gia Thành thì lấy một xe, tâm sự trùng trùng về thành phố.
……………… …………
"Úi da..."
"Á..."
Khó chịu, đau đớn, co giật, âm thanh gần như từ kẽ răng phát ra, Lôi Đại Bằng cứ bịt chặt miệng, mặt co giật theo, cứ như hắn cũng đau lắm vậy.
Còn người đau thật đang nằm trên giường, sau lưng quả thực bị bắn đầm đìa máu, lau cồn đi một cái, để lại những cái lỗ trông phát khiếp. Lăng băm Sử Gia Thông càng ghê, tay bóp, tay cầm dao khoét, lỗ bằng hạt đỗ trên người to lên mấy phần, cả chậu nước đỏ màu máu, bác sĩ chấm bông khử trùng, nhét bông vào như bịt lỗ thủng, con người ta không kêu như heo bị chọc tiết là may lắm rồi.
Sử Bảo Toàn nhếch mép liên tục, Sử Bảo Anh bê khay dụng cụ, Sử Bảo Quý nắm chặt tay nhìn, thi thoảng lại bị chị dọa, xem em còn dám nghịch súng không, lần sau tới lượt em đấy... Tiểu Bảo Quý bị dọa cho không nói được tiếng nào, nhìn máu chạy ra mà co giật. Đơn Dũng nằm úp, không rõ nét mặt, khẳng định là không dễ chịu. Ngay cả Căn Oa, Đại Bưu, Lão Trụ hung hãn là thế mà nhìn cũng rùng mình, bắp chân, đùi, mông, bảy tám lỗ liền, may mà khoảng cách xa đấy, chứ nếu mà gần hơn, chẳng biết thế nào...
Có điều Lôi Đại Bằng lại chú ý tới thủ đoạn chữa bệnh thô bạo của bác sĩ, lén lút hỏi Căn Oa:" Anh Căn Oa, bác sĩ trong thôn anh trị thương kiểu này hả?"
"Thú ý thì tất nhiên là chữa thế rồi." Căn Oa đáp:
"Thú ý?" Vừa nghe một cái trái tim của Lôi Đại Bằng rúng động, muốn ôm Đơn Dũng bỏ chạy:
Căn Oa an ủi:" Thú ý giỏi lắm, gia súc bị rắn cắn, khoét thịt khử độc, rất hiệu quả... Bình thường mọi người đau đầu cảm sốt, vài bó thảo dược thế là xong."
Một vị thú y thật thần kỳ, chữa bệnh cho cả người lẫn gia súc luôn, hơn nữa nghe nói hiệu quả lắm, trong thôn gọi là Sử Nhất Đao, Lôi Đại Bằng thấy nên gọi là một dao chết luôn mới đúng, trị chết người hay không chẳng biết chứ dọa chết người ta rồi.
Mấy cái lỗ đạn xử lý rất nhanh, cuối cùng băng bó lại, vị thú ý lôi thôi tuổi trên 50 vỗ mông Đơn Dũng như vỗ gia súc:" Xong rồi, mai là rời giường được, tĩnh dưỡng hai ngày cần làm gì cứ làm nấy."
"Bảo Anh, bảo mẹ con nấu cháo bên lên đây... Bảo Quý, dẫn anh Đại Bằng tới đông sương phòng ngủ, mấy đứa, thu dọn lò mổ rồi cũng ngủ đi." Sử Bảo Toàn sai bảo từng người rồi cùng thú y xuống lầu:
Lôi Đại Bằng quyến luyến hỏi han Đơn Dũng vài cau, Đơn Dũng mặt trắng bệch, sức lực hao gần hết, chẳng nói được mấy, người khác đuổi hắn đi nghỉ, thời gian còn sớm, không vội nghỉ ngơi, nhưng người bị thương cần nghỉ.
Từ khi chuyện xảy ra, lựa chọn đầu tiên của Đơn Dũng là tới Sử Gia Thôn, trừ cái thôn thổ phỉ tôn thờ chủ nghĩa vô chính phủ này thì y chẳng nghĩ ra nơi nào an toàn nữa. Mặc dù điều kiện chữa trị kém, nhưng mà so với vào viện chẳng may gặp nguy hiểm thì an toàn hơn nhiều, dù sao sức lực cá nhân có hạn, lạc đàn một cái là chỉ có nước ăn đòn, thoát là may.
Không lâu sau Sử Bảo Toàn đi tiễn người đã trở về, nhìn Đơn Dũng toàn thân băng bó vẫn nằm nguyên tư thế đó, ông ta thở dài đi tới tủ bên cạnh, lục lọi bộ y phục rồi ném cho Đơn Dũng. Đơn Dũng từ từ nhúc nhích, cựa quậy, thay quần, khi đứng được lên, y thở phào như vừa từ cõi chết về, người tuy yếu ớt, nhưng tinh thần cực tốt. Bình tĩnh chỉnh lại quần áo như thường ngày thức dậy vậy.
Đột nhiên Sử Bảo Toàn cười, cười rất to giơ ngón cái lên với Đơn Dũng:" Giỏi lắm, rất cứng, giống người trong Sử Gia Thôn đi ra... Ha ha ha, bảo sao lại hợp tính với người trong thôn như thế."
Ông già này vui vẻ hệt như cái lần phát hiện ra Lôi Đại Bằng có thể ống mười bát Say Ngất Lừa vậy. Đơn Dũng dù được so với người Sử Gia Thôn cũng chẳng thấy cảm giác thành tựu gì, không cười, kệ ông ta, hoạt động một chút. Khi ngồi xuống liền đứng bật dậy như điện giật, cẩn thận dùng cái mông không bị thương ngồi, tư thế buồn cười vô cùng, làm Sử Bảo Anh vừa lên lầu phì cười.