Q2 - Chương 228 Chốn nương thân duy nhất. (1)
Đại Bằng, sao cậu biết có vụ án nổ súng?" Khúc Trực tranh thủ lúc tìm kiếm liền hỏi thẳng, xem chừng không quá tin tưởng vào tên béo trông cực ngốc này:
Thấy người này tuổi tác tương đương mình, Lôi Đại Bằng không khách khí:" Anh làm cảnh sát mà ngốc thế, Đản ca của tôi... À không, Đơn Dũng gọi điện nói cho tôi."
"Chê cảnh sát ngốc sao còn tìm tới chúng tôi?" Triệu Gia Thành hỏi vặn:
"Thì các anh không sợ liên lụy chứ sao? Chuyến này anh ấy chơi lớn quá, người bình thường chịu không thấu." Lôi Đại Bằng đưa ra lý do không bắt bẻ được:
Hai người không hỏi nữa, biết nói chuyện với tên ngốc này mình cũng bị hạ thấp trình độ theo.
Lại đi được một quãng, qua chỗ rẽ, Lôi Đại Bằng xem bản đồ, đếm số km, hô:" Chỗ này... Phía trước, cái xe kia kìa."
Xa xa nhìn thấy có bóng xe đứng đó trơ trọi làm người ta cảm giác không lành, tới gần thêm một chút nhìn thấy hình dạng của nó, hai vị cảnh sát vội vàng chạy nhanh tới, chiếu đèn pin qua lại, chấn kinh tới không nói lên lời. Khoang sau xe bị xô tới biến hình dự dội, phía trước cũng có dấu va chạm, toàn bộ thân xe không tìm đâu ra chỗ lành lặn. Soi đèn pin xuống đường, dấu vết xe còn khá rõ...
Lôi Đại Bằng bàng hoàng, cắn ngón tay sợ hãi, xe thành thế này thì người thế nào, khỏi nói cũng biết, đứng ngây một lúc rồi chạy tới, hoảng loạn gọi:" Đản ca, Đản ca... Anh đâu rồi, hu hu hu... Đản ca..."
"Đại Bằng, Đơn Dũng gọi điện cho cậu lúc nào." Triệu Gia Thành gấp giọng hỏi:
"Trước khi tới nhà anh." Lôi Đại Bằng đầu óc loạn rồi, nhìn mũi xe móp lại, khoang lái toàn đồ đổ vỡ, khóc toáng lên:" Đản ca, Đản ca ... Chắc là cú điện thoại cuối cùng của Đản ca rồi... Hu hu hu, Đản ca, anh chết rồi sao, anh chết thảm quá Đản ca.... Em phải nuôi cha mẹ nuôi rồi... Anh nói em tuổi trẻ béo sớm, còn anh tuổi trẻ chết sớm... Em phải làm sao đây?"
Giữa đồng hoang gió lớn, tiếng khóc này khiến người ta sởn gai ốc, Triệu Gia Thành quát át đi:" Khóc cái gì mà khóc, chưa thấy thi thể, sao cậu biết là chết rồi?"
Trương Vệ Hoa cũng rơm rớm nước mắt, bình tĩnh hơn kéo tay Lôi Đại Bằng an ủi, đám anh em cùng nhau ăn uống làm bừa đã kiến lập tình hữu nghị rất sâu, nhìn anh em rơi vào cảnh này, lòng ai chẳng bùi ngùi. Có điều đau đớn nhất vẫn là Lôi Đại Bằng, vừa lau nước mắt vừa nói:" Chắc chắn là chết rồi, anh ấy bị bắn, đã qua mấy tiếng làm sao mà sống nổi... Đản ca, em có lỗi với anh, em còn chưa trả tiền anh, sao anh đã đi rồi... Tối qua bỏ tiền ra kiếm gái cho anh, anh không muốn, giờ thì anh hối hận chưa... Chết rồi không sướng được một lần."
Vốn không khí có chút đau thương, bị Lôi Đại Bằng làm tức tới bật cười, Khúc Trực trừng mắt, Triệu Gia Thành chỉ Trương Vệ Hoa:" Bịt miệng cậu ta lại, nơi này hẳn là hiện trường đầu tiên, dù không phải thì cũng cách không xa... Khúc Trực, cậu thông báo đồn công an khu vực phái vài người tới... Khoan đã, liệu có thích hợp không, chúng ta vượt địa bàn rồi."
Trương Vệ Hoa và Lôi Đại Bằng đang giằng co nhau, đột nhiên quác quác vài tiếng, tự như chim kêu đêm, không ai chú ý, chỉ Lôi Đại Bằng giỏng tai lên nghe, không làm ồn nữa, ra hiệu mọi người yên tĩnh, sau đó bịt mũi kêu grào grào... Âm thanh kéo dài, nghe như sói cái động dục. Tiếp ngay đó lại có tiếng quác quác, không nghe kỹ không nhận ra... Lôi Đại Bằng lao đi như tên rời cung, tên béo ục ịch vậy mà tốc độ nhanh khiếp.
"Đản ca, Đản ca... Anh chưa chết."
Lôi Đại Bằng theo âm thanh chim kêu chạy tới, thấy sau bụi cây có bóng người liền lao thằng vào, tiếp đó là tiếng kêu thảm thiết. Đợi Triệu Gia Thành tới nơi thì thấy Đơn Dũng bị Lôi Đại Bằng đè sùi bọt mép, ánh đèn pin chiều tới, Lôi Đại Bằng nhìn thấy dưới mình toàn máu, sợ hãi ngồi dậy, chỉ thấy Đơn Dũng quần áo tả tơi, máu me be bét, chân trái được Đơn Dũng xé quần áo, bọc vào bằng thứ cỏ không rõ tên.
"Chuyện gì thế?" Triệu Gia Thành thấy người còn sống thì yên tâm:
Trương Vệ Hoa đỡ Đơn Dũng lên, Đơn Dũng đưa tay đặt vào tay Triệu Gia Thành, thì ra là mấy viên bi sắt cỡ hạt đỗ, yếu ớt nói:" Tôi đã lấy ở chân ra rồi, còn ở đùi và lưng không với tới."
Đèn pin chiếu tới viên bi sắt dính máu, Triệu Gia Thành và Khúc Trực thầm cả kinh, khoét vết thương trên người, người bình thường làm sao làm nổi, không ngờ Đơn Dũng hung hãn tới độ đó. Lôi Đại Bằng nhìn sau lưng Đơn Dũng cũng toàn máu thì kinh hoàng:" Ôi Fuc*... Đản ca, anh bị người ta chọc lỗ hậu rồi, toàn máu thôi... Ha ha ha, có điều tốt hơn là chết."
" Ngậm cái mồm quạ lại." Trương Vệ Hoa mắng, xốc nách Đơn Dũng lên, Lôi Đại Bằng vội đỡ bên kia, thấy mặt Đơn Dũng trắng bệch, không nhiều lời nữa, đỡ y đi. Vừa đi Đơn Dũng vừa kể chuyện trải qua, Triệu Gia Thanh nghe mà không tin nổi, vì sao lại nấp ngay nơi xảy ra chuyện, Đơn Dũng giải thích, đề phòng bị truy lùng, nếu có kẻ tìm kiếm thế nào cũng tới mấy bệnh viện trạm xá, chứ không tìm ở chỗ ban đầu, thế nên y đi vào núi một vòng thì quay lại đợi.
Lên đường rồi ngồi xuống nghỉ, Triệu Gia Thành chẳng có thiện cảm gì với loại người như Đơn Dũng, thấy y không sao, chẳng khách khí nữa:" Nơi này thuộc quản hạt của cục công an huyện Trường Tử, cậu muốn báo án thì chúng tôi đưa cậu tới báo án... Chuyện phải làm theo quy trình, chúng tôi không thể chấp pháp vượt địa bàn."
"Đám người đó còn ở trong thành phố, trong tay có mấy khẩu súng, khi tôi giả chết quan sát phát hiện có cả người ngoài lẫn người Lộ Châu, trong đó có Tiền Mặc Hàm con trai Tiền Trung Bình, thằng đó là kẻ dẫn đường." Đơn Dũng tựa như chẳng nghe thấy Triệu Gia Thành nói:
"Chuyện này không phù hợp quy trình, bây giờ cậu chưa báo án, sao chúng tôi thông báo cho đội hành động được, dù chúng tôi tiếp nhận, cũng phải đợi tổng đội ra lệnh." Án thì đúng là thật, nhưng mà khó giải quyết, Khúc Trực nghĩ, thời điểm xảy ra vụ án là hoàng hôn, đợi lấy chứng cứ, tìm kiếm, tra hỏi, đi hết quy trình thì kẻ nổ súng cũng chạy rồi, khó nhất là vụ án không ở thành phố, bọn họ không có cớ hành động:
"Nếu tôi chứng minh được những kẻ này do người trong thành phố gọi tới, hơn nữa tôi có tướng mạo đặc trưng của chúng, các anh có tiếp nhận vụ án không?" Đơn Dũng yếu ớt hỏi:
Triệu Gia Thành gật đầu:" Đương nhiên."
"Cậu còn có chứng cứ à?" Khúc Trực thấy y thảm thế này còn muốn báo thù, rất khó hiểu:
Đơn Dũng vừa rồi nói quá nhiều, không còn sức mà trả lời câu hỏi ngu xuẩn của hắn, chỉ về xe, Khúc Trực nói:" Đoạn đường này làm gì có camera giám sát."
"Để tôi." Trương Vệ Hoa nói một câu rồi chạy, Lôi Đại Bằng bỏ Đơn Dũng chạy xem náo nhiệt, chỉ thấy Trương Vệ Hoa dùng dao găm quân dụng cạy thiết bị điện tử trên nóc xe van, giống cái ổ cứng, đưa Trương Gia Thành:" Đây là chuyên ngành của tôi, Đản ca nói, không chừng ngày nào đó mình bị người ta giết mà chẳng có chỗ kêu oan, cho nên lắp thứ này lên xe. Cái này kết nối với camera góc rộng gắn ở đèn xe trước và sau, chỉ cần bật đèn lên là bắt đầu ghi hình. Anh cho vào đầu DVD trên xe là xem được."
Triệu Gia Thành và Khúc Trực không nói gì cả lên xe trước, Trương Vệ Hoa giúp kết nổi, quả nhiên là có đoạn video, hình ảnh va chạm dữ dội, sau đó là hai phát súng, ghi được cả hình người nổ súng, rất rõ ràng.
Lôi Đại Bằng tức giận chửi ầm ĩ, Trương Vệ Hoa có tâm cơ hơn, nhìn hai vị hình cảnh, hỏi:" Đội trưởng Triệu, đã đủ phân lượng chưa?"
Triệu Gia Thành không đáp, xem kỹ người trên video, đuổi Trương Vệ Hoa và Lôi Đại Bằng xuống xe, đóng cửa thương lượng gì đó.