Q2 - Chương 233 Sơn cùng thủy tận xuất điêu dân. (4)
Vậy mà cảnh ướt át đó trong mắt Đại Khôi lại trở thành hung hiểm vô cùng, phóng thật nhanh rời đi, bảng tốc độ đã vượt quá 120 km/h, rời đường vành đai, lên quốc lộ mới thở phào nói vào bộ đàm:" Các anh em, vừa rồi có phải nhằm vào chúng ta không nhỉ?"
"Hình như thế, tôi thấy chỉ về phía chúng ta quát."
"Thế thì sao nào, chúng vẫn hít khói đấy thôi."
"Đừng cãi nhau nữa, đi mau, không cần biết có phải hay không, cứ để cho chúng tìm, chúng ta rời Lộ Châu đã."
Rồ một tiếng, đường rộng xe ít, tốc độ ba chiếc xe tức thì tăng lên, trong bóng đêm mênh mông, tựa hồ như bóng ma, để lại vệt sáng dài.
"Tới rồi, tới rồi, chính là ba chiếc xe này."
Căn Oa nhìn ở lưng núi, Đại Bưu cách đó mấy km đã gửi tin nhắn tới, chính là ba cái xe này, tay bóp miệng hút một cái, tiếng sáo miệng cao vút rạch ngang trời đêm. Sớm mai phục bên đường, một chiếc xe nổ máy, đèn xe sáng lên, tựa như Lão Sử năm xưa dẫn người đóng giả thổ phỉ chặn đường, mộy chiếc xe bốn bánh kêu oạch oạch oạch đi lên chắn ngang đường, cần cẩu dài mười mấy mét đủ phong tỏa đường. Cách đó không xa một con la lớn kéo xe nát cũng đi lên mặt đường.
Phong tỏa toàn tuyến.
Đèn xe bốn bánh vừa tắt thì tiếng xe việt dã rền vang tới, đánh xe trong thôn đã bao giờ thấy xe đi nhanh như thế, hơn nữa còn không có ý dừng lại, nhất thời sợ hãi đứng tại chỗ hét lên " Aaaaaaaaa." Thế là con la lớn cũng hưng phất cào móng hất đầu kêu to, làm đánh xe lẫn tài xế giật mình.
Tiếng phanh xe chói tai, Đại Khôi vừa vặn phanh lại cách mấy mét, nhìn thấy là xe gia súc, thò đầu ra chửi:" Con mẹ mày biết đánh xe không, đi giữa đường thế à?"
"Đ.. bà nội mày chửi ai?" Đánh xe vung tay, chát một cái:
Đại Khôi đột nhiên thấy cái đầu thò ra ngoài đau rát, á một tiếng rụt đầu lại, sờ mặt, bị roi quất rồi, hắn tức giận lấy súng để trên trần, xuống xe quát:" Cút, tránh xe ra."
Súng chĩa vào người đánh xe, nếu bình thường thì đã sợ té đái vãi phần rồi, ai ngờ tên nhà quê kia chẳng biết gì:" Cầm que củi dọa ai thế?"
Đại Khôi không nói không rằng, chĩa súng lên trời bắn ngay, nòng súng tóe lửa, con la sợ quá kêu vang. Vừa nổ xe một cái, đánh xe vui lắm, lẩm bẩm:" À, bắn được, có điều người bọn tôi đông lắm, một cái que không dọa nổi đâu."
Đột nhiên từ hai bên đường như bốc cháy, mười mấy cây đuốc sáng lên, Đại Khôi biết tình hình không ổn rồi, xoay người muốn chạy về xe, không ngờ "chát" một cái, cái roi dài hơn ba mét quất trũng bàn tay đưa ra mở cửa xe của hắn. Đại Khôi đau đớn buông tay, tức thì cổ cáo, cánh tay bị na bàn tay giữ lấy, đều là hán tử cao lớn, giơ cao đuốc như muốn thiêu cháy hắn, hắn sợ tới họng chỉ phát ra tiếng é é vô nghĩa.
Có người lấy khẩu súng săn trên người hắn, chĩa nòng súng vào cằm Đại Khôi, Đại Khôi sợ nhũn chân quỳ xuống cầu khẩn:" Đừng giết tôi... Đừng, đừng giết tôi... Tôi có tiền, các anh muốn bao nhiêu tôi cũng cho, xe cũng cho các anh..."
Không ngờ người cầm súng chĩa vào xe la nổ súng, đoàng, bắn vào mông con la, con la kêu lớn ngã ra đất, người cầm súng chửi:" Á à, mày xô vào xe của bọn tao, còn bắn vào la của bọn tao, có vương pháp nữa không... Đánh, đánh một trận, kéo lên công ủy xã."
Thế là bốp bốp chát chát, nào chân nào tay đấm đá lên người Đại Khôi, Đại Khôi ôm đầu la hét:" Đừng đánh, đừng đánh, tôi bồi thường la, bồi thường xe... Đừng đánh.."
Ở nơi này, gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không thưa, Đại Khôi lúc ăn đòn mới nhớ ra bọn bạn, qua khe người thấy xe sau cửa mở, đoán không chừng hai thằng đó thấy tình thế không ổn chạy rồi. Đại Khôi thầm chửi bọn không có nghĩa khí, co ro trên mặt đất, ăn một trận đòn không biết đau ở chỗ nào nữa, ngay cả sức lực để cầu xin cũng chẳng còn.
"Tránh đường, tránh đường... Ngũ Oa, lên công ủy xã thông báo, để quan sai nha môn tới đây... Các con, trông coi kỹ kẻ xấu bắn súng cho ta..."
Đánh xe quát lớn, Đại Khôi giờ hiểu ra, lão già đầu chẳng còn mấy sợi tóc trắng là lãnh đạo, một câu nói có người lái xe bốn bánh, có người kéo xe la, có người kéo hắn, cổ buộc thừng, trói cùng con gia súc bị thương.
"Cụ Thất, nơi đó không gọi là công ủy xã nữa đâu, gọi là đồn công an ạ." Có tiểu bối tham dự hành động đính chính sai lầm của cụ Thất, cụ Thất sinh ra trước thời Giải Phóng, già cả lạc hậu nghiêm trọng:
Cụ Thất khinh bỉ:" Khác cái buồi gì, như nhau thôi, chả đứa nào tốt."
Câu bình luận này làm cả đám thôn dân cười rộ cả lên, trong tiếng cười một người nhìn xe phía sau, í một tiếng hỏi người trong xe đâu, có người khác tiếp lời:" Sợ chạy mẹ nó rồi, đợi bắt được đánh bỏ mẹ luôn."
Chạy rồi, hoặc là đang chạy, hơn nữa bị người ta kéo đi chạy, mấy phút trước, khi xe trước bị vậy, hai người xe sau cầm súng nhảy xuống, ai ngờ vừa xuống xe, Lão Ngoại bị người ta ngáng chân cho chó ăn phân, Hậu Tử vừa mở xe, một cánh tay trong bóng tối vươn ra, tóm cổ áo, chùm đầu, lôi xuống mặt đường. Hai người ú ớ kêu vài tiếng liền ăn đòn thô bạo, thế là im re hết dám kêu luôn. Đánh đập một lúc, hai người bị nhét vào bao tải, sau đó chỉ nghe thấy tiếng máy kéo chạy cành cạch, hai người nào trải qua chuyện này, sợ đái ra quân...
Dùng thế sét đánh không kịp bưng tai giải quyết xong rồi, một bị thôn dân bắt giữ, hai bị đưa đi, Sử Bảo Toàn hơi chột dạ đi qua đi lại trên tầng 2. Cái trò nhiều năm trước, hôm nay tái diễn, Sử Gia Thôn sở dĩ mang tiếng thôn thổ phỉ là vì năm xưa tụ tập chặn đường chặn xe, giờ khác rồi, có ai làm sao, Sử Bảo Toàn khó xử lý nổi.
Đơn Dũng đang nhận điện thoại, an bài một nhóm người tới nơi chặn đường, an bài trông coi, lấy hết CMT giấy tờ trên người đã, còn người, cứ đánh cho sưng mặt.
Cúp điện thoại rồi, mặt Đơn Dũng tuy tái mét vẫn rạng rỡ nụ cười báo thù, bình thường chú chú cháu cháu gây dựng tình cảm với đám thổ phỉ không tệ, lúc quan trọng bọn họ rất hữu dụng, thậm chí cụ Thất già nhất thôn tự mình ra tay nữa chứ, xét vai về ông Sử còn phải gọi một tiếng ông đấy. Lại gọi điện thoại thông báo cho một đám canh chừng trở về, khi cúp điện thoại phát hiện Sử Bảo Toàn đang nhìn mình không chớp nãy giờ, Đơn Dũng hỏi:" Sao thế ạ?"
"Đánh một trận cho hả giận là được rồi, cậu còn bắt người làm cái gì?"
"Người bình thường thì đánh một trận là đủ, nhưng đám ngày thì khác, không làm cho chúng sợ, chúng sớm muộn cũng gây phiền toái... Úi da." Đơn Dũng ném di động lên bàn, theo thói quen ngồi xuống quên mất mông bị thương, đứng bật dậy:
Sử Bảo Toàn lần này không trêu Đơn Dũng nữa, đỡ y ngồi xuống:" Tôi nói này nhóc, trời đất có lớn cũng không lớn bằng mạng người đâu, dù là thổ phỉ Hắc Nha Sơn năm xưa cũng chỉ lấy tiền không lấy mạng, cướp giàu bỏ nghèo, đừng để xảy ra chết người đấy."
" Tên bắt được sẽ giao cho đồn công an."
" Cậu chẳng bảo đám này lai lịch lớn, cảnh sát không làm gì được cơ mà."
"Chuyện này khác, giờ có cả nhân chứng vật chứng, trên xe có súng, còn bắn chết lừa trong thôn. Nếu cảnh sát thành phố, mắt họ nhìn lên trên, nên sẽ bao che hắn. Nhưng cảnh sát xã, mắt nhìn xuống dưới, không xử lý thì sợ gây ra dân chúng phẫn nộ, thế sao được? Thiếu chút nữa bắn chết người mà, chúng ta là bên bị hại." Đơn Dũng mặt tươi roi rói, cảnh sát xã không sợ cấp trên, vì sao, đơn giản nát quá rồi, còn chỗ nào tệ hơn mà phạt người ta đâu:
Sử Bảo Toàn nghĩ một lúc, thấy đúng thế thật, lại hỏi:" Sao chỉ giao một còn hai tên nữa mà."
"Chúng ta không hiểu quy tắc thượng tầng, còn thượng tầng chưa bao giờ biết thông cảm cho nỗi khổ phía dưới, cho nên chúng ta và bọn họ không hiểu nhau. Chúng ta muốn làm gì, bọn họ vĩnh viễn không hiểu được."
"Tóm lại là cậu muốn làm cái gì?"
"Bác đừng hỏi vội, cứ chuẩn bị đi, lát nữa đồn công an thế nào cũng thông báo cho bác, mấy trăm thôn dân kéo về đồn, không phải trò đùa." Đơn Dũng đang nói thì có điện thoại, xem số là của Ma Can, ồ quên mất thằng này, vội bảo hắn về trường đi, không còn việc gì nữa.