Q2 - Chương 234 Mời anh vào bẫy. (1)
Toàn bộ cảnh sát trực ban của đồn công an xã Bắc Trại hành động, ba chiếc xe cảnh sát, tám vị dân cảnh, bọn họ nhận được tin báo về vụ nổ súng trên đường quốc lộ là vội vàng kéo tới ngay, đồn trường nhảy xuống xe hỏi:" Người đâu, có ai bị thương không? Kẻ nổ súng đâu?"
"Ở đây!" Đánh xe chỉ:
Bộ dạng đó làm đồn trường ợ chua, cổ bị buộc thừng trói cùng với gia súc, quần áo bẩn tới mức đã không nhận ra được chất liệu ban đầu, mặt thì sưng vù không nhận nổi tướng mạo. Thôn dân mỗi người một câu, nói đang đánh xe về nhà, trên đường bị xe ô tô làm sợ hãi, người lái xuống xe quát nhường đường, thôn dân không nhường, hắn rút súng bắn, may thôn dân đông mới ngăn được, nếu không hắn bắn chết người bỏ trốn rồi.
Đồn trưởng nghe sơ qua là hiểu rồi, có điều làm ông ta lo lắng nhất là súng, sai dân cảnh lục soát ba cái xe, vậy người còn lại đâu. Thôn dân đáp, chạy rồi, chỉ bắt được một tên, nhưng lục soát được ba khẩu súng, nhìn báng súng khảm bạc, hoa văn cổ kính, khẳng định không phải vật bình thường. Đồn trưởng kéo người lên nhìn kỹ, thấy tên này râu ria xồm xoàm hung dữ, đúng là loại không tử tế gì, an bài dân cảnh:" Đem về đối chiếu xem có phải là tội phạm bỏ trốn không? Ghê gớm thật đấy, dám tới đây nổ súng à, có biết nơi này là đâu không? Địa khu cách mạng, đến bọn quỷ Nhật Bản còn phải chạy, bọn mày là cái buồi... Đưa đi, các hương thân, ai theo tôi về đồn lấy lời khai... Cái xe này, chụp ảnh, kéo về đồn. Này này, mọi người ở thôn nào thế?"
"Sử Gia Thôn." Mấy người cùng đáp:
Đồn trưởng thấy cổ họng mắc nghẹn, biết chuyện này phải xử lý cẩn thận rồi, bọn điêu dân Sử Gia Thôn từng đập cả chính phủ xã, ài cái lũ vô phúc, chọc ai không chọc, đi chọc vào lũ thổ phỉ, chán sống rồi.
Không bao lâu bận rộn xong, xe cảnh sát mở đường, cảnh sát chia ra lái ba cái xe bỏ lại, có xe không có chìa khóa, được xe trước kéo, thôn dân ngồi xe cảnh sát, có máy cày, có xe bốn bánh, có mô tô giấu trong bụi cỏ rầm rộ tới đồn công an xã Bắc Trại, đông vui như đi hội. Người Sử Gia Thôn quả nhiên rất đồng lòng, giữa đường gặp người hay tin vác cuốc vác xẻng tới giúp, nào già trẻ lớn bé, tụ tập hơn 200 rồi, đồn trưởng vã mồ hôi.
Vụ án thì đơn giản, có súng tốt, lái xe đắt tiền, lên mặt dọa bách tính ấy mà, đám cảnh sát quê nghĩ chuyện đường nhiên nó là như thế thôi, huống hồ bao nhiêu bằng chứng thế này, nếu không bắt được, có khi đổ máu không chừng. Có điều khi thẩm vấn nghi phạm thì xảy ra chuyện bất ngờ, nghi phạm tên Điền Hồng Khôi, luôn mồm nói không phải do hắn bắn, danh cảnh hỏi:" Vậy súng của ai?"
Câu này chối làm sao, bọn nhà quê lấy đâu ra súng xịn như vậy, Điền Hồng Khôi im re, cúi đầu không đáp.
Dân cảnh vỗ bàn quát:" Thành thật khai ra, súng từ đâu mà có, còn vương pháp nữa không, tưởng mình ghê gớm lắm à, nghĩ đồn công an xã thì không làm gì được mày hay sao?"
"Đồng chí cảnh sát, tôi bị thương, tôi phải đi bệnh viện." Điền Hồng Khôi cầu khẩn:
"Thương tích có tẹo, không chết được, nổ súng còn già mồm, sao mày không nói là đi tới viện điều dưỡng đi? Nói, tới Lộ Châu gây mấy vụ án rồi, xe do cướp được hay ăn trộm được, công cụ gây án, theo luật tịch thu." Đồn trưởng xen mồm vào thẩm vấn, vừa hút thuốc vừa hỏi, thẩm vấn rất tùy hứng, vừa chẳng có phương pháp, lại chẳng có logic gì, chỗ thẩm vấn mà thôn dân bu đầy vào xem, có vài bà cô bà thím chỉ trỏ ngoài cửa sổ nói xen vào.
Điền Hồng Khôi phát hiện, mình thực sự tới chỗ không có vương pháp rồi, cả đời hắn chưa bao giờ khao khát xã hội này có pháp luật nghiêm minh như bây giờ.
………….…………. ………..
"Bao xa nữa?" Lão Trụ hỏi:
"Còn xa lắm." Căn Oa thuần thục lái cái mày cày đi trên đường núi mấp mô:
Hai người đều nói chuyện rất nhỏ, như sợ người trong bao tải nghe thấy. Xe đi tới khe núi yên tĩnh, lại thì thầm bàn bạc một hồi, đỗ xe tắt máy, mở bao tải. Bao tải vừa mở ra, có tên kêu lên:" Đại ca tha mạng, cha tôi là lãnh đạo cục tài chính tỉnh."
"Cục tài chính tỉnh là cái rắm gì, mày cho rằng đây là đại đội kế toán hay sao mà lôi ra dọa người... Cởi quần áo ra." Lão Trụ chửi mắng, còn đá một phát:
Người kia nghĩ đại nạn đã tới, mặt vẫn bị chùm kín, dập đầu liên hồi:" Đại ca tha mạng, tôi không dám nữa, có chỗ nào xúc phạm đại ca, xin anh nói rõ, anh muốn bao nhiêu tiền ạ... Em đền."
"Cởi quần áo ra... Không hiểu tiếng người à, có tiền thì ghê à?" Căn Oa lại đá:
Hai tên kia cởi hết quần áo, Căn Oa ném cho chúng một bộ quần áo hồi rình mặc tạm, chúng còn định nói thì miệng đã bị nhét vải rồi. Lão Ngoại đầu óc còn khá nhạy bén, đoán ra liệu có phải liên quan tới vụ xô xe nổ súng buổi chiều nên bị báo thù không, vừa cầu xin một câu liên bị đấm đá túi bụi. Đám người kia căn bản không hỏi han gì, thay quần áo xong cho vào bao tải đi tiếp.
Từ quốc lộ đi vào đường xã, từ đường xã tới đường thôn, từ đường thôn lên đường núi, xe rung lắc chao đảo suốt ba tiếng liền mới dừng lại, tựa hồ đã tới nơi. Căn Oa trông xe, Lão Trụ đi gõ cửa đại viện, khiến mấy con chó sủa inh ỏi, rồi tiếng bước chân, cửa đen xì mở ra cái lỗ nhỏ, người bên trong hung dữ hỏi:" Ai thế?"
"Tôi..."
"Hỏi con mẹ mày là ai đâu, tôi cái gì?"
"Tôi chính là tôi, hỏi cái buổi, có hai con la, lấy không?"
"Không lấy, xéo!"
Cửa nhỏ đóng lại, nghe đối đáp là biết không phải chỗ tốt rồi, Lão Trụ nghĩ một lúc đập cửa hô:" Này, Lão Vạn giới thiệu, mỏ than dốc trước tra gắt lắm, chúng tôi không có nơi xử lý... 500 một đứa, không lấy ném xuống khe."
Cửa mở ra một khe bí xíu, vẫn không nhìn thấy người, tiếng chó sủa rất dữ, người bên trong đưa mấy tờ tiền:" 300 thôi, không bán thì đem đi vứt."
"Được!" Lão Trụ rút tiền:
Người bên trong hô:" Ném ra đất ấy, đi đi, dám giở trò tao thả chó cắn."
Lão Trụ ra hiệu cho Căn Oa, Căn Oa kéo bao tải xuống, ném như ném rác, sau đó cùng Lão Trụ nhảy lên xe đi luôn. Tới khi không nghe thấy tiếng máy cày nữa thì cửa mới lại mở, có người khiêng bao tải vào sân, mở bao ra soi đèn pin xem hàng, hai người kia vừa nhìn liền ăn tát:" Nhìn cái B... Không phục à, kéo đi."
Bị mấy đại hán to khỏe kéo đi, Hậu Tử và Lão Ngoại không còn sức mà kêu nữa, tựa hồ có người chê bỏ 300 đồng mua hai con la da non thịt mềm này là lỗ, khẳng định chẳng làm được bao. Hai người bị cho canh, sau đó bị đưa vào cái hầm, vừa ngồi dậy phát hiện đèn tù mù, không khí thì ngột ngạt, một hàng người nằm thành hàng ăn mặc giống mình.
"Mẹ ơi, mẹ ơi... Cha ơi, cứu con với."
Hậu Tử ôm Lão Ngoại khóc thất thanh, giờ hiểu tình cảnh của bản thân, bị bán tới mỏ than lậu trong truyền thuyết rồi, đường đường công tử quan gia, chỉ đáng giá 300 đồng.
...........................
"Này nhóc cậu nói rõ ràng cái, cậu làm gì, để tôi biết cho yên tâm."
Sử Bảo Toàn thấp thỏm kéo Đơn Dũng, hai người đi xe sắp tới đồn công an xã Bắc Trại rồi, chỉ bắt một còn hai, ông Sử không yên tâm được, chỉ sợ Đơn Dũng ra tay sát thủ.
Suốt dọc đường lái xe đau đít, Đơn Dũng xoa vết thương, bị đè lâu cũng quen, nói:" Cho chúng cơ hội tự kiếm cái ăn bằng sức mình, thôn ta xưa nay chỉ lấy tiền, không lấy mạng, đúng không?"
"Nói cho rõ, rốt cuộc cậu mang bọn chúng đi đâu rồi." Sử Bảo Toàn nhất quyết hỏi cho ra, Đơn Dũng ngoắc tay tới thì thầm, ông già thất thành:" Đ*t con lừa nhà mày, bán cho mỏ đá rồi à?"
" Nơi đó an toàn, giao dịch luôn trong tối, không biết ai với ai." Đơn Dũng chả lo, nơi đó cảnh sát không quản tới, mỗi năm có vô khối lao lực nam bắc bị lừa tới, bọn họ không giết người, chỉ bắt làm việc, làm không nổi nữa thì lái xe tới thành phố ném đi, dù sao không sợ người ta lại vào núi tìm: