Q2 - Chương 237 Tứ diện sở ca.
Ngoài thành phố đêm hôm qua rốt cuộc xảy ra bao nhiêu chuyện, đối với thành phố mờ mịt vừa mới tỉnh dậy sau một đêm mà nói vẫn chẳng hay biết gì. Khi Đơn Dũng lái xe vào thành phố đang sáng lên, trời mờ sương, người đi đường vội vã, xe cộ lác đác, trong khi đa phần dân cư vẫn say giấc nồng thì với nhiều người mà nói, một ngày vất vả lại bắt đầu rồi.
Với Đơn Dũng mà nói, đây cũng sẽ là một ngày bận rộn, dù toàn thân thương tích y vẫn cắn răng lên đường, cơ hội này thoáng cái trôi qua, bỏ lỡ không biết đợi tới ngày tháng năm nào.
Xe đi tới lò mổ cách nhà máy thịt Hâm Vinh chưa tới 3 km, nơi này nhà cửa lụp xụp, sông bên cạnh bãi rác thối kinh khủng, buổi sáng mà không chịu nổi rồi, không biết trưa hè còn kinh khiếp thế nào. Đơn Dũng đỗ xe lại, Căn Oa và Đại Bưu đang ngáy khò khò, xe vừa dừng liền thức dậy, chóp chép miệng hỏi:" Tới rồi à?"
"Chưa! Nhưng cũng sắp thôi." Đơn Dũng trả lời:" Hắn ngày nào cũng tới đúng giờ, nói ra thằng con béo của Tiền Trung Bình tuy ngu, nhưng chưa chắc không phải là chuyện tốt, hắn có thể chuyên tâm làm tốt một việc, tương lai không tới mức trêu chọc vào ai, Lão Tiền quá gian rồi, kết cục không tốt."
Đại Bưu vươn vai nhìn quanh, bịt mũi lại:" Đám người trong thành phố cứ hay nói thôn dân chúng ta vô lại, nhưng mà chúng ta mua bán chưa bao giờ giả dối, bán thịt tươi, làm sạch sẽ, không nhà hàng nào trong thành phố so được với chúng ta, riêng nhìn cái lò mổ này là biết làm sao có thứ thịt nào tử tế từ đây ra."
"Đương nhiên rồi, người ta có tiền mới trở thành kẻ xấu, các anh đã có tiền đâu mà xấu." Đơn Dũng cười nói:
Căn Oa biểu thị, tương lai dù có tiền cũng không xấu đi, Đại Bưu mắng, mày tốt lúc nào đâu mà đòi xấu, thế là hai anh em cãi nhau, trong lời nói có ý ám chỉ. Đơn Dũng trịnh trọng thề:" Anh Căn Oa, anh Bưu, tôi thề loại chuyện giống như tối qua, sau này tôi không làm, tôi làm người tốt, hai anh giám sát."
Căn Oa nhớ ra:" Lần trước chúng ta từ đồn công an ra, cậu cũng nói là muốn làm người tốt."
"Tôi nói thế à?" Đơn Dũng không nhớ:
Hai người kia cùng gật đầu làm y hơi xấu hổ, hắng giọng nói:" Vậy lấy lần này làm chuẩn, được chưa?"
Có điều nói mà căn bản chẳng ai tin cả, Sử Căn Oa cùng Sử Đại Bưu cùng cười, nói thế chứ không để bụng lắm, làm người xấu cũng được, dù sao cũng tốt hơn so với trước kia lúc nào cũng phải chịu ấm ức.
Đợi thêm một lúc quả nhiên xe hàng của nhà máy thịt Hâm Vinh tới, một lái xe cùng một tên béo lùn, Đơn Dũng xuống xe một cái, Tiền Mặc Hàm hoảng sợ, thiếu chút nữa là theo thói quen chui xuống gầm xe mà trốn, nhưng lại thấy không ổn, thế khác nào lạy ông tôi ở bụi này, thế là cố làm ra vẻ bình thường, nở nụ cười ít thật nhất trên đời:" Chào buổi sáng ông chủ Đơn."
"Chào buổi sáng... Tiểu Tiền, lại đây anh cho cậu xem cái này." Đơn Dũng vẫy tay thân thiện:
Tiền Mặc Hàm nghiến răng, hắn hơn Đơn Dũng bốn năm tuổi, vậy mà dám xưng anh, song cũng tò mò, dù sao thì là buổi sáng, lại trước mặt người khác, sợ cái gì:" Xem gì thế."
Đơn Dũng dí cái máy phát MP5 tới trước mặt hắn, màn hình hơi chòng trành, sau đó ổn định, rồi đoàng, Tiền Mặc Hàm cứ như bị người ta bắn, thiếu chút nữa chui xuống gầm xe trốn... Trên đoạn phim có hình hắn, khi đó đang hỏi Đại Bưu đã bắn chết chưa?
"Hay nhỉ, có thế thôi, anh đi nhé, cậu làm việc đi." Đơn Dũng mỉm cười lên xe như thể tới đây chỉ để cho Tiền Mặc Hàm xem cái đó vậy:
Tiền Mặc Hàm làm tới ôm lấy y, gào khóc:" Ôi, anh ơi, chú ơi, không liên quan tới tôi, tôi ở trên xe có làm gì đâu, anh đừng làm khó tôi, tôi không làm gì mà."
Hắn ôm quá chặt, chạm vào vết thương, Đơn Dũng đau toát mồ hôi lạnh, khó lắm mới đẩy hắn ra được, bóp mũi hắn quát:" Đừng tới gần, trên người tao còn có vết thương, mày muốn giết tao chứ gì?"
"Không phải, anh Đơn, không, chú Đơn, không liên quan tới tôi mà." Tiền Mặc Hàm khủng hoảng giơ tay lên đầu, hắn không biết Đơn Dũng sẽ làm gì mình, trên xe còn có hai tên cao lớn, đang tính xem có nên chạy không, nhưng mà chạy cũng không thoát, đẩy tội cho kẻ khác:" Anh Đơn, mấy thằng đó ở khách sạn Đông Minh ấy, đừng bảo tôi nói, tôi đi đây... Còn phải lấy thịt lừa, không có chuyện gì của tôi nữa rồi nhé."
"Đợi đã thằng ngu này, mày nghĩ mày không sao à? Mày xong đời rồi, mấy thằng kia đã sa lưới... Tiếp theo cảnh sát sẽ tới tìm mày, mày cùng bọn với lũ giết người, bắt được mày sẽ đoàng một cái, mày mau thông báo cho cha mày chuẩn bị hậu sự đi." Đơn Dũng chỉ tay làm động tác bắn súng:
Tiền Mặc Hàm sợ hãi, liên tục lùi lại, đã lùi tới tận chân tường rồi, lắc đầu quầy quậy:" Không thể nào, bọn họ đều là nhà quan lớn, cảnh sát dám làm gì chứ?"
"Mày đúng là thằng ngu, cảnh sát không dám bắt chúng thì càng bắt mày gánh tội thay. Còn nữa, giờ chúng bị cảnh sát bắt rồi, tương lai trong nhà chúng bảo vệ cho chúng, sẽ đổ hết tội lên cho mày, cha mày không phải quan, mà là gian thương, loại người ta thích đả kích nhất." Đơn Dũng chửi mắng, nói chuyện với loại này phải thẳng thắn đơn giản, không hắn không hiểu:
Tiền Mặc Hàm sợ tới mức mất cả năng lực tư duy rồi, mồm mếu máo muốn khóc, đã hoảng sợ tới tột độ rồi.
Đơn Dũng mặt mày hung tợn dí tới:" Mày tự đi mà nghe ngóng xem, tao lừa mày không, trên mạng giờ đầy rẫy tin quan nhị đại cầm súng truy sát thôn dân rồi, thằng nổ súng bị bắt tới đồn công an, mày đẹp trai thế này, tung lên mạng một cái tha hồ nổi tiếng nhé. Giờ tao lên cục công an thành phố, tao không nhận ra đứa khác nhưng tao nhận ra mày, tao cứ mày mà tính xổ thôi... Thằng chó, mày đợi ngày ra pháp trường đi."
Tiền Mặc Hàm sắp sụp đổ rồi, khóc toáng lên:" Anh Đơn, anh đừng hại em, em có bắn anh đâu, em chỉ dẫn chúng đi tìm anh, nghĩ chúng chỉ đánh anh một trận thôi, ai ngờ chúng dám nổ súng."
"Tao có thể không hại mày." Đơn Dũng chỉ tay:" Dạy mày một cách, phải xem mày có nghe không. Tao không kiếm chuyện với mày, tao chỉ biết mày thôi."
"Em nghe, em nghe mà." Tiền Mặc Hàm rối rít gật đầu:
"Vậy mày mau đi tự thú đi, tranh thủ được khoan hồng, bọn chúng là ai, ai sai phái, cảnh sát tìm tới nơi rồi, khi đó mày vừa ăn đòn vừa khai, tội còn nặng thêm. Đừng tưởng tao dọa mày, mày về hỏi cha mày đi, cảnh sát mà tóm được mày lột da là cái chắc... Gặp lại sau nhé, hai tiếng sau tám giám định thương tích xong sẽ tới cục công an tốt cáo." Đơn Dũng đá Tiền Mặc Hàm ra lên xe đi mất:
"Hỏng rồi, hỏng rồi, lần này mình gặp họa rồi, con mẹ mày Liêm Tiệp, mày hại chết tao rồi... Mau, mau, chút xuống." Tiền Mặc Hàm như nổi điên kéo lái xe ra, nhảy vào ghế lái:
Lái xe nói vội:" Còn lấy thịt nữa mà."
Tiền Mặc Hàm chửi luôn:" Thịt cái b, thịt lão tử còn chẳng giữ được đây này."
Nói rồi lùi xe phóng đi như một làn khói, không phải là đi tự thú mà đi tìm cha thương lượng. Xe tới nhà máy thịt cách đó không xa, Tiền Mặc Hàm vừa vào sân nhà máy là vứt xe đó chạy lên văn phòng cha mình, đóng cửa lại khóc:" Cha, cứu con với..."
Không lâu sau có trò hay xem, Tiền Trung Bình cầm bàn tính truy đuổi con trai, đuổi từ văn phòng đuổi vào nhà xưởng, chân đấm tay đá, vừa đánh vừa chửi, chửi thằng con lừa, người ta trộm lừa mày nhổ cọc, người ta giết người mày dẫn đường, đầu mày mọc ở mông à, chuyện đó mà cũng làm? Chút gia sản của tao sớm muộn cũng bị mày làm mất sạch.
Cha đánh chửi, con khóc gào, người nhà máy xem náo nhiệt, vở hài kịch mở màn thế đó....