Q2 - Chương 238 Muôn người chỉ trích thật đáng lo. (1)
Đúng bảy giờ, thịt tươi không tới như ông chủ Liêm đã đặt, nhà bếp thông báo cho đại sảnh, đại sảnh thúc giục nhà máy, nhà máy nói lò mổ không thu được lừa, thông báo cho đại sảnh. Mất nửa tiếng thông tin phản hồi cho giám đốc Liêm là: Không có lừa.
Giám đốc Liêm mới tới nhà hàng làm việc liền tức giận, thực sự là hoài nghi hiệu suất công tác của XHĐ, phái nhà bếp tới lò mổ, sau đó rải người đi mua hàng, cùng lắm là mua thịt giá cao ở thị trường, đồ tể Trương chết rồi thì chẳng lẽ phải ăn lừa cả lông chắc.
Hắn biết, cũng chỉ thời gian kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 này là khan hàng thôi, chỉ cần trụ vững được, mở được nhà hàng, chẳng cần mấy ngày, cái bao vây rắm chó gì cũng tan thành mây khói thôi, tới khi đó đám hộ chăn nuôi còn cầu xin mình mua lừa. Hoặc giả hắn đang kỳ vọng chuyện Đơn Dũng trúng đạn khiến những kẻ bên kia biết, phải cân nhắc xem nên làm thế nào, quy tắc của thế giới này không phải ai cũng tùy tiện định ra được đâu.
"Tiểu Lâm, đi gọi hết phục vụ viên cùng với cả người giao hàng tới đây."
Giám đốc Liêm đứng ở giữa đại sảnh ra lệnh, một cô gái mặc đồng phục chạy đi gọi người, không lâu sau hai ba chục nam nữ tới. Đây là lực lượng trung kiên kinh doanh Lư Nhục Hương, cũng là nhóm người mà hắn bồi dưỡng trọng điểm ở Lộ Châu, tương lai dựa vào những người mời này duy trì kinh doanh. Chỉ nghe giám đốc Liêm cổ vũ một phen, sau đó chia ra làm ba tổ, quy củ cũ, công ty du lịch dẫn người tới theo đoàn trích phần trăm là 10%, tới ĐTH làm quảng cáo, mạnh tay chút, trong kỳ nghỉ lễ, ăn bao nhiêu, tặng bấy nhiêu. Lại thêm ưu đãi, người nhà công nhân viên tới, giảm nửa giá.
Một loạt mệnh lệnh đưa ra làm ai nấy mừng thầm, chia nhau ra làm việc. Vào lúc kinh doanh ảm đạm nhất phải làm thế, Liêm Tiệp biết, hiện giờ là lúc cần khách hàng đông đúc nhất, hai sự kiện trước đó e là gây tổn thất không nhỏ, người tin tức linh thông đoán chừng không tới, hi vọng duy nhất là thông qua công ty du lịch để nâng cao tỉ lệ khách. Chỉ cần vài ngày người ta thấy nơi này vẫn khách ra khách vào nườm nượp thì mấy tin tức xấu sẽ tự bị đánh tan, mọi chuyện sẽ quay lại quỹ đạo thông thường thôi.
Qua 8 giờ, nhóm đầu tiên đi mua thịt tươi quay về, giá cao hơn không ít, song có còn hơn không. Tiếp ngay đó là vào nồi, bật bếp, an bài toàn bộ nhân viên quét dọn, chuẩn bị mở cửa. Tất cả lại bắt đầu đâu vào đấy, Liêm Tiệp đi vòng quanh, từ bếp tới sảnh, đi từng tầng một lượt, tới khi xác nhận không có sơ hở gì mới thở phào. Kỳ thực hắn cũng hơi khẩn trương, tối qua nói chuyện với cha hắn mấy tiếng liền, tuy lấy được số cổ phần còn lại từ Đào Thành Chương, nhưng mà tiền gần như ném vào đây cả rồi, nếu mua phải con gà không đẻ trứng thì lỗ lớn. Ít nhất nửa năm trừ đi chi tiêu, trang trí, trên sổ sách đang âm.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, Liêm Tiệp đứng ở ngoài đại sảnh nghĩ thế, dù kinh doanh không tốt mà đổ bể thì riêng tòa nhà này đã lãi rồi, huống hồ thương hiệu kinh doanh nhiều năm, tạo ra danh tiếng nhất định, làm sao không kiếm được tiền chứ, trừ khi có kẻ phá hoại. Nghĩ tới đó hắn thầm nhủ, Đơn Dũng lúc này hẳn là chui vào đâu đó dưỡng thương rồi, đợi khi y tái xuất thì không còn cơ hội nữa. Thậm chí cả thịt ngâm Hưởng Mã Trại cũng sẽ biến mất khỏi Lộ Châu.
Một tiếng trôi qua, hết thảy bình yên, bếp lớn đang nấu canh, mùi thơm đặc biệt của thịt lừa tỏa ra dào dạt, thậm chí Liêm tiệp đích thân nếm thử. Rất thơm, gia vị không bị giở trò, hắn yên tâm rồi, không biết mấy thằng cửa hiệu gia vị bị cảnh sát dày vò thế nào rồi.
Có điều hắn chẳng bận tâm tới chuyện vớ vẩn ấy mà tranh thủ rảnh rỗi gọi điện cho Phàn Ngũ Nghĩa, đem tin tức thịt lừa chưa tới nói cho vị hội trưởng bốc phét rất to mà trình độ chẳng ra sao kia.
*** ****
"Con mẹ nó chứ, ngay cả bọn nuôi lừa cũng không coi chúng ta ra cái gì nữa rồi." Phụ lái chửi một câu, mở cửa sổ nhổ phẹt bãi nước bọt:
Hai tên ngồi sau càng tức giận:" Điền ca, anh ra tay nhẹ quá, chỉ tát vài cái, bát lỗ mất bao tiền, người ta làm sao chịu nghe anh chứ."
"Không phải, Phàn gia dặn đừng làm lớn chuyện, nếu không đã bảo Nhị Lôn mang đồ chơi tới rồi." Phụ lái đáp:
"Thế không được rồi, phải mạnh tay chút, bọn gian thương này, không chơi mẹ nó, nó không gọi mình là cha. Anh nhẹ tay như vậy là không được, để bọn em, kéo tới chỗ vắng vẻ dạy một bài học." Tên khác nói, được số đông tán đồng:
Vì bị hội trưởng Phàn mắng, mấy huynh đệ không thoải mái, cầm tiền của người ta giúp người ta trừ họa, dù là đổ máu cũng chơi, huống hồ là chuyện nhỏ này, làm ăn thế sao xứng với người ta mỗi tháng trả thù lao mấy nghìn chứ.
Dọc đường không có chuyện gì, một chiếc xe jeep thêm vào hai chiếc xe thương vụ tới thẳng trại chăn nuôi Đông Minh. Xe xông thẳng vào trong, cả đám quát tháo:" Vương Béo, xéo ra đây ... Nhìn cái gì mà nhìn, tới gần chút nhìn xem, chán sống rồi."
Công nhân đang cho gia súc ăn sợ hãi ném thùng bỏ chạy, mấy người kia thấy Vương Lợi Minh rụt đầu không ra, nổi giận đập cửa rầm rầm. Sau đó cửa mở ra, lạ, ông chủ Vương mặt còn sưng đang nói chuyện với một thanh niên da ngăm đen, căn bản không để ý tới người xông vào, dẫn đầu nóng máu quát tháo:" Vương Béo, con mẹ mày bị vả sưng mặt mà không chịu nhớ à, đi, hội trưởng của bọn tao mời mày."
Vương Lợi Minh có chút khẩn trương nhìn Đơn Dũng, Đơn Dũng cười cổ vũ ông ta, có điều mấy thằng đi cùng kia chưỡng mắt, tóm lấy cổ áo Đơn Dũng, trừng mắt lên:" Con mẹ mày ở đâu ra thế? Xéo."
Còn tưởng rằng là người tới mua lừa, thông thường người như vậy bị dọa sợ chạy mất là xong chuyện, không ngờ Đơn Dũng thản nhiên chỉnh lại cổ áo:" Tôi tới bàn chuyện cung ứng thức ăn gia súc, đâu chọc vào các anh."
"À, bán thức ăn gia súc à, vậy cũng xéo." Đại hán buông tay ra đẩy Đơn Dũng một cái:
Đơn Dũng loạng choạng lùi lại, tên cầm đầu xông tới người tóm cổ, người ngầm hạ thủ với Vương Lợi Minh. gặp phải đám lưu manh vô lại tới kiếm chuyện này, Vương Lợi Minh lại nhìn Đơn Dũng, thực sự không lấy nổi dũng khí. Đơn Dũng nói:" Ông ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có thì người khác giúp ông thế nào? Ông mềm một lần, người ta bắt nạt ông một lần, ông mềm một đời, người ta bắt nạt ông cả đời, nếu ông là thứ hạ tiện trời sinh, vậy thì nhịn đi, đừng nói gì hết."
Bị khích như thế, ông chủ Vương sớm đầy một bụng uất ức như lừa đi, vừa đá vừa cào, vừa lên cơn điên chửi rủa:" Liều với bọn mày, mẹ chúng mày, bắt nạt người ta quá lắm, lão từ vứt vào nhà xí chứ không bán thịt cho bọn mày."
"Mày nói gì, mày nói gì?" Đại hán vung tay tát vài phát, không có vải, mũi tức thì đổ máu, đẩy mạnh một cái, xách người ra khỏi cổng. Còn có người nhìn ra Đơn Dũng không phải người làm ăn đàng hoàng, hai tên giữ người, một tên đấm túi bụi, cơn đau thấu tim, làm y mồ hôi ròng ròng, song không kêu tiếng nào.
Vương Lợi Minh càng thảm, bị người ta xách cổ, tát bảy tám cái, mồm đầy máu, gào lên:" Người đâu, ra hết mẹ nó đây đi, liều với bọn chúng, hôm nay lão tử không muốn sống nữa."
Tiếng hô này khiến đám lưu manh khẩn trương, tức thì sau chuồng chạy ra một đám người, cổng trước từ từ đứng lại, hai tên lưng hùm eo gấu đứng đó. Đám người hội trưởng Phàn thua kém ngay, cửa đóng lại, hai vị kia khoanh tay đứng đó như thiết tháp, phía sau càng dữ, người cầm dao giết lừa, người cầm gạch, mà người liên tục đổ ra, tới cả trăm người, cả sân rộng toàn người là người, ai nấy ánh mắt bất thiện nhìn bảy tám thằng lưu manh.