Q2 - Chương 239 Muôn người chỉ trích thật đáng lo. (2)
Sao đâu ra nhiều người thế này, bọn lưu manh sợ đái ra máu, đây là trò đóng cửa đánh chó tiêu chuẩn, tên cầm đầu vội sai người thả Đơn Dũng và Vương Lợi Minh ra, giơ tay lên. Đơn Dũng đỡ ông chủ Vương:" Ông xem, tôi nói sai không, chúng nhũn ngay... Ông nói đối với bọn ỷ mạnh hiếp yếu này phải làm sao?"
"Chuyện này..." Vương Lợi Minh nghiến răng, song vẫn còn cố kỵ lắm:
Tên cầm đầu tranh thủ nói:" Huynh đệ, chúng tôi là người của hội trưởng Phàn, thương vụ Đường Hối, có lời gì chúng ta tìm chỗ nói."
"Mày vừa đánh người, giờ lại muốn nói chuyện để giải quyết à? Nếu muốn nói thì tao nói với mày, mày ỷ đông người ức hiếp hộ chăn nuôi à? Mày là cái mẹ gì mà dám nói chuyện với tao?" Đơn Dũng nhổ bãi nước bọt, hô:" Mọi người dạy hắn làm việc thế nào!"
Đám đông ùa lên như thủy triều, chớp mắt đã vượt qua Đơn Dũng và Vương Lợi Minh, chân đá tay đấm. Chỉ nghe thấy bốp chát hự, tiếng kêu gào chấn động lòng người, đánh cho kêu cha gọi mẹ, kêu chị gọi em, đánh cho chúng lăn lộn trên mặt đất. Xhđ có đen mấy cũng không chống nổi nắm đấm của nông dân.
Vương Lợi Minh thấp thỏm nhìn Đơn Dũng, trước kia ông ta từng gặp người này rồi, ai ngờ hung hãn thế, sáng sớm y tới thương lượng mua số lừa còn chưa xuất chuồng, ông ta còn do dự, lúc này tâm tình sướng khoái vô cùng, hận không thể xông vào đánh cho sướng.
Kết quả thấy rất nhanh, bọn lưu manh nằm la liệt, đau đớn co quắp, rên la thống khổ, không chỉ ăn một trận đòn, còn là bị chùm bao tải lên đánh, sau đó là đám đông xúm quanh đám đá, chẳng biết ai vào ai. Đơn Dũng đợi một lúc mới đi tới, vén khăn chùm mặt lên, giờ thì ai cũng biết gặp phải kẻ tàn nhẫn rồi, rên rỉ không dám bò dậy. Đơn Dũng ngồi xuống, nghiêm túc nói với tên cầm đầu:" Xem đi, bắt nạt người ta thì sướng lắm, nhưng bị người ta bắt nạt chẳng sướng tí nào đâu... Nói mày đó, đã nhận thức được sai lầm chưa?"
"Dạ dạ, em biết sai rồi."
"Ừ tốt, sai thì phải bị phạt, đưa tới đồn công an. Bọn mày tới nơi gây sự, hai lần đánh ông chủ Vương bị thương, bao nhiêu người làm chứng, tao muốn xem xem, hội trưởng lợi hại hay đồn trưởng lợi hại. Nếu cảnh sát xử lý không công bằng, chúng ta sẽ giải quyết riêng với nhau. Đưa đi."
Căn Oa và Đại Bưu đi tới mỗi tay xách cổ một tên ném vào đám đông, công nhân trong trại tới góp vui, thi thoảng đá một phát, dắt mấy tên này như dắt lừa tới đồn công an.
Đội ngũ lớn rầm rộ kéo đi, ông chủ Vương cuống lên, kệ máu trên mặt, chạy tới giữ tay Đơn Dũng, chỉ sợ y đi mất:" Đừng đi, chú em, cậu nói xem nếu chúng lại tới gây sự mà cậu lại không ở đây thì phải làm sao?"
Mấy người Đơn Dũng cùng cười lớn:" Thế ông có muốn giải quyết triệt để không?"
"Muốn chứ, chúng tôi là người làm ăn đàng hoàng, ai mà muốn dính vào chuyện thối nát này?" Ông chủ Vương mặt mày đầy thống khổ:
"Vậy thì phải giải quyết tận gốc rễ, ai bảo những kẻ này tới, ông có biết không?"
"Lư Nhục Hương chứ ai nữa, bọn chúng tiêu thụ nhiều, lại không ký hợp đồng cung ứng hàng, hàng không còn nên cuống lên, không dám bắt nạt các cậu nên tới bắt nạt tôi thôi.
"Đúng thế đấy, ông cần giải quyết hắn." Đơn Dũng xúi:
"Giải quyết thế nào? Nhà hàng đó lớn lắm, tôi làm sao mà chọc vào nổi chứ?" Vương Lợi Minh lau máu trên mặt:
Đơn Dũng giữ lấy tay ông ta:" Làm ăn sợ phiền toái, càng sợ dính vào chuyện thối nát, ông sợ thì chẳng lẽ hắn lại không sợ? Tôi cảm thấy với dáng vẻ của ông bây giờ, tới cổng Lư Nhục Hương vung tay hô lớn cho người cùng nghê đều biết bản mặt thật của hắn. Ai dám làm ăn với bọn bối cảnh XHĐ nữa chứ? Ông dám không, nếu dám tôi liên hệ với người chăn nuôi giết mổ, mọi người cùng tố cáo hắn."
"Có được không thể... Đừng để sau này họ xử lý tôi." Vương Lợi Minh khiếp sợ:
"Đánh người của chúng rồi, dù sao chúng cũng xử lý ông thôi, ông rụt đầu vào cũng chết, ăn hại, sợ trước sợ sau thì làm được cái gì?" Đơn Dũng trừng mắt lên:
Căn Oa và Đại Bưu cười trộm, nói là giúp ông chủ Vương, thực ra ai giúp ai chưa biết, một hộ chăn nuôi nhút nhát, bị Đơn Dũng khích bác sắp sinh lòng độc ác rồi.
Vừa bị đòn, vừa bị xỉ nhục, Vương Lợi Minh nghiến răng nghiến lợi đồng ý, xong vừa cứng chưa nổi ba giây đã xìu xuống:" Không được, thôn thổ phỉ các cậu đông người không sợ ai, tôi còn cả nhà lớn nhỏ, riêng tôi đứng ra, không ai chống lưng, bảo an chúng xách cổ ném ra đường đủ bêu mặt."
"Ồ, ông lo cái đó à, vậy mấy nghìn thổ phỉ Sử Gia Thôn cùng tiến cùng lui với ông, không chỉ tôi đi với ông, mà còn rất nhiều người nữa, đảm bảo an toàn cho ông, chúng dám đụng vào ông thì chết chắc." Đơn Dũng hứa hẹn, giờ thứ y ít thiếu nhất là người:
"Còn ai nữa?" Vương Lợi Minh nhìn quanh, đi hết rồi còn gì:
"Còn rất nhiều, giờ toàn bộ hộ chăn nuôi, giết mổ gần như gom lại làm một rồi, đừng nói một cái Lư Nhục Hương, dù bao vây toàn bộ nhà hàng trong thành phố, chặn nguồn hàng của họ thì cũng không sót lại được mấy nhà đâu. Chúng ta cùng tiến cùng lui, ai lạc đàn người đó bị bắt nạt. Lật nhào thứ chó má đó, xem xem sau này có nhà hàng lớn nào trong thành phố dám ỷ thế khinh người." Đơn Dũng trầm giọng nói, khí thế ngùn ngụt, như tổ tiên làm thổ phỉ nhập vào người. Nói tới làm thổ phỉ, Sử Gia Thôn trăm năm là hết cỡ, còn Đơn gia, con bà nó, hơn nghìn năm trước đã là thổ phỉ, đến loại cướp đường như Trình Giảo Kim, Tần Thúc Bảo còn phải nhận làm đại ca.
Vương Lợi Minh bị khơi lên hùng tâm, nhổ ra bãi nước bọt dính máu:" Làm thì làm, chém ngã thứ chó má đó, sau này một cân thịt cũng không bán cho chúng, lỗ chết mẹ chúng nó đi."
Thế là chuông điện thoại vang liên hồi, nào là lò mổ, nào là chợ nông sản, nào là các trại chăn nuôi nhỏ lẻ khắp nơi, tin tức ông chủ Vương Lợi Minh của Đông Minh vì không bán thịt bị Lư Nhục Hương đánh đập, muốn đi lên án truyền khắp nơi. Nói ra thì ông chủ Vương cũng là danh nhân trong nghề, đã là danh nhân thì sẽ có hiệu ứng danh nhân, tốc độ truyền bá cực nhanh, trước tiên là bị thương, rồi thành trọng thương, rồi lại bị truyền thành đánh cho liệt giường, người nhà đi đòi công bằng... Về sau còn dữ nữa, Lư Nhục Hương thuê XHĐ đánh chết rồi, người nhà mang xác tới tận cổng... Chưa chắc vì lẽ công bằng, chỉ riêng tâm tư xem náo nhiệt thôi cũng phải đi, dù sao cũng là người trong nghề mà.
Có người đổ dầu vào lửa, hiệu quả của thông báo này không tệ, ông chủ lớn ông chủ nhỏ vứt dao giết lừa đó, bỏ quán đó, thêm vào người kiếm cơm trong nghề, chạy tới cùng một mục tiêu.
Nhà hàng lẩu Lư Nhục Hương, đường Anh Hùng.
Nhìn một cái đúng là làm người ta thở dài không thôi, ông chủ Vương Lợi Minh mặt còn máu me be bét, hai má sưng vù như đắp bánh bao, cánh tay đeo lủng lẳng, người cũng vết máu khắp nơi. Đi bộ từ đầu đường Anh Hùng, theo sau mấy trăm người, còn kéo theo không biết bao nhiêu người xem náo nhiệt, khi đứng trước cổng Lư Nhục Hương đã là 11 giờ, số người xung quanh đông gấp bội rồi.
Hôm nay khỏi phải làm ăn luôn, đón khách sợ chạy vào nhà hàng, đang lúc rối ren nhiều chuyện, phục vụ viên khôn rồi, phàm là có chuyện một cái là chạy hết ra phía sau, không dại xem náo nhiệt nữa.
Ông chủ Vương lúc đầu còn sợ, giờ thấy bao nhiêu người sau lưng, gan to lên không ít, đứng giữa bậc thềm Lư Nhục Hương, thù mới hận cũ dâng lên, lau nước mắt hét lớn:
"Các bà con, hôm nay mọi người làm chứng cho tôi nhé, mọi người nhất định tò mò vì sao tôi thành ra thế này đúng không? Tôi nói cho mọi người biết, tôi bị ông chủ nhà hàng này thuê người đánh đấy, bọn lưu manh còn đang bị giam ở nhà hàng Đông Minh kìa. Vì sao lại đánh tôi? Không vì gì khác, vì chúng muốn mua lừa giá rẻ trong tay tôi, chúng tôi chăn nuôi cho gia súc từng miếng ăn từng ngụm nước, đồ mồ hôi mấy tháng dễ dàn lắm sao? Bọn chúng ngay cả giá gốc chưa trả đủ đã muốn dắt đi, không cho, chúng cho người đánh tôi, dọa giết cả nhà tôi... Mọi người nói một câu công bằng xem, đó là vi của con người hay sao?"