Q2 - Chương 241 Muôn người chỉ trích thật đáng lo. (4)
Vương Lợi Minh hò hét hồi lâu không có ai đáp lại, cơn giận giảm dần, dẫn tới khí thế giảm dần, bị chú cảnh sát nói cho xấu hổ, Đơn Dũng thấy tình thế không ổn ra hiệu hai thôn dân và công nhân trại chăn nuôi xúm quanh ông ta đưa đi, mượn cớ xuống thang.
Xử lý, tất nhiên là phải nghiêm túc xử lý, đặc biệt là sự kiện gây dân phẫn cực lớn này, đồn trưởng đồn công an Đông Minh bị tầng tầng lãnh đạo chửi mắng điên tiết vô cùng, trên đường gọi điện thoại về đồn, nhốt hết bọn đánh người lại, ai nói đỡ cũng không được, tra tới cùng, đóng đinh bọn chúng.
Không diệt bọn nó không được, xảy ra sự cố lớn như thế, năm nay khỏi mong trị an tiên tiến, cuối năm qua được khảo hạch không chả biết.
14 giờ, đường đã thông, tựa như một vở kịch giải tán, để lại mặt đất toàn vỏ hạt dưa, óc chó, nhà hàng Lư Nhục Hương thường ngày khiến người ta hâm mộ khách vào nườm nượp, giờ thì giống cô gái xấu xí trôi mất lớp hóa trang, chỉ làm trò cười cho người ta.
Cũng buổi chiều, chi đội trưởng Phùng Quốc Ứng phất tay đuổi Triệu Gia Thành ra ngoài, không còn gì để mắng chửi nữa, chứng cứ vừa niêm phong trong kho đã lưu truyền lên mạng. Không cần nói cũng biết là người bị hại đã đề phòng rồi, bây giờ thanh danh cảnh sát chẳng tốt hơn gian thương, chuyện như vạy không phải xảy ra lần đầu. Chẳng những lên mạng, mà ảnh hưởng còn không nhỏ, bây giờ đã thành 'quan phú nhị đại ngang nhiên nổ súng giết người', rất có xu thế trở thành sự kiện oanh động.
Phát triển trước tiên là chi đội cảnh sát mạng, chẳng những thế bọn họ còn tiến hành phân biệt thật giả, thật may là chi đội hình sự có cho vào hồ sơ, hai bên đối chiếu, cấp trên ra chỉ thị "nhanh chóng xác thực, công khai thanh minh", áp lực từ trên thành phố đè xuống.
May quá, vụ này mà có ý định ém đi thì coi như cái ghế xong rồi, biết làm sao, chi đội trưởng Phùng lại mở ngăn kéo, lấy cái di động giấu ở dưới đáy, do dự rất lâu cuối cùng đóng ngăn kéo lại.
Khi Triệu Gia Thành đẩy cửa văn phòng đại đội hình cảnh trực thuộc, Khúc Trực đưa báo cáo lên, là báo cáo giám định thương tích của Đơn Dũng, thương nhẹ cấp độ hai, báo cáo do đơn vị giám định được chi đội hình sự ủy thác. Có điều lúc này hắn có cảm giác bị người ta trêu đùa, người này xưa nay làm việc luôn trong quy củ, nhưng khiến hắn cảm giác quái dị. Ví như lần này, một mặt báo án, một mặt đưa lên mạng, cứ như muốn cho bọn họ biết mặt, hoặc là cảm giác mình như con rối bị người ta giật dây, quyền chủ động không ở trong tay cảnh sát.
"Thằng nhãi con này, còn chơi chúng ta một vố, tôi không nên tiếp nhận vụ án, trực tiếp đẩy cho cục công an huyện mới đúng." Trong phòng chỉ có mình Khúc Trực, Triệu Gia Thành nói một câu tức tối:
Khúc Trực nói:" Nếu đẩy cho huyện, giờ chúng ta càng bị động."
"Giống nhau cả thôi, chuyện phát sinh ở đường cấp huyện, nghi phạm nhìn một cái là biết ngay loại thường chơi xe, không phải tôi làm mất uy phong bên mình chứ loại người này, chúng ta chân trước bắt vào, chân sau có người thả." Triệu Gia Thành ném giám định vết thương lên bàn:
"Chúng ta lên đổi xe thôi, đua không lại tội phạm thì làm được gì?"
"Cậu bị ngốc đấy à, chiếc Mercedes G kia chưa cải tiến đã hơn trăm vạn, bằng kinh phí ba năm của đại đội. Nếu có người chết còn có thể nói là tra được, giờ nạn nhân thương tích nhẹ cấp hai, phán chỉ dưới ba năm, thế có xưng với người lái được xe Mercedes G không?" Đúng là nhụt chí, không phải không muốn bắt, bắt về chỉ mất công, tội nhẹ thế này người ta thoát cái vèo, Triệu Gia Thành phất tay:" Đi làm việc đi, vụ án này đợi chi đội trưởng có chỉ thị rõ ràng hẵng làm."
Khúc Trực đột nhiên cười nói:" Không cần đâu vụ án này dễ phá lắm."
"Dễ à, cậu phá thử xem." Triệu Gia Thành cáu:
"Dễ thật mà, một trong số những người có trong phim ghi hình đã tự thú rồi."
"Cái gì? Ở Đâu?"
Khúc Trực dẫn Triệu Gia Thành tới phòng thẩm vấn, đi cùng còn có đồn trưởng Ngũ của đồn công an Tây Uyển, vị đồn trưởng lắm mồm, bọn họ đã quen nhau từ trước.
Đồn trưởng Ngũ đi tới bắt tay: "Úi cha cha, người bận rộn, người bận rộn, đợi được anh rồi, tôi nói này đội trưởng Triệu, gặp phải chuyện này người đầu tiên tôi nhớ tới là anh đấy... Vừa rồi nói với Tiểu Khúc, chuyện này rất lớn, chúng tôi không quản nổi, có điều thằng bé này đúng là tới đầu thú, đây là cha nó, ông chủ Tiền Trung Binh của nhà máy thịt Hâm Vinh... Lại đây nào Mặc Mặc, đây là đồng chí Triệu Gia Thành, đội trưởng đại đội hình cảnh, có sao nói vậy, không được che giấu, cũng không được thêm dầu thêm mỡ, cậu phải chịu trách nhiệm cho bản thân, cũng là chịu trách nhiệm cho sự lo lắng của cha cậu..."
Khó khăn lắm mời ngắt lời được tên đồn trưởng lắm mồm, an bài người tiễn chân ông ta đi, tiễn thẳng luôn ra cổng. Người đi rồi Triệu Gia Thành vỗ trán, chuyện càng ngày càng rầy rà, lập án lẫn điều tra đã cố giữ cho thật ít người biết càng tốt rồi, bọn họ đã không tìm người liên quan tra hỏi đã đành, người ta lại còn đi tự thú nữa.
Nhìn hai cha con kia, con mặt như tro tàn, cha mặt xám ngoét, người ta tới tự thú, không đối xử như nghi phạm, Khúc Trực rót nước, Triệu Gia Thanh nói:" Đừng khẩn trương, chuyện còn đang điều tra, nếu cậu có dũng khí tới đây, tôi tin vấn đề của cậu không lớn, thong thả mà nói, uống ngụm nước đi. À phải rồi, sao cậu lại nghĩ tới tự thú, chúng tôi vừa lập án."
"Còn cần phải nói sao, lại là thằng tiểu vương bát đản Đơn Dũng dọa con trai tôi." Tiền Trung Bình đùng đùng nổi giận, nghĩ tới thằng con ăn hại, lại tát cho một cái:" Thằng tiểu vương bát đản này cũng không ra gì, chuyện tốt không làm, làm toàn chuyện xấu... À không, không, nó không làm gì cả, nó chỉ đứng nhìn."
"Được rồi, được rồi... Mặc Hàm, cậu nói xem, mấy người đó là ai mà to gan thế?" Triệu Gia Thành tựa như đang tán gẫu thôi, thằng này trông ngu như vậy, chắc chẳng biết gì đâu:
Ai ngờ nhàm rồi, Tiền Mặc Hàm rùng mình:" Hậu Tử, Đại Khôi và Lão Ngoại, lái xe húc Đơn Dũng là Đại Khôi và Lão Ngoại, còn Hậu Tử và Tiểu Bạch chặn đường, đi cùng còn có người hội sở Đường Hối, tôi không quen."
Có bất ngờ nhưng chẳng vui vẻ gì, bọn họ biết là hội sở Đường Hối rồi, thấy toàn là biệt hiệu, Triệu Gia Thành hỏi:" Tên thì sao?"
"Tên à?" Mặc Mặc béo nhìn cha, bị cha hắn trừng mắt mới nói:" Liêm Tiệp biết."
"Liêm Tiệp là ai?"
"Ông chủ của Lư Nhục Hương, người cộng tác với cha tôi..."
Tiền Trung Bình bộ dạng như không thể ăn thịt người, gật đầu nói:" Đúng, chính là người cộng tác với tôi, tên là Liêm Tiệp, đem hết chuyện trải qua nói với cảnh sát, thằng khốn đó tìm con thế nào, thương lượng thế nào, đi thế nào... Đồng chí cảnh sát, tôi nói với anh nhé, thằng con tôi từ nhỏ bị người ta bắt nạt, đừng nói tham dự giết người, đánh nhau nó cũng bao giờ hơn ai đâu..."
"Được, được, nói đi." Triệu Gia Thành ra hiệu cho Khúc Trực ghi chép, ngay hắn cũng thấy chuyện quá dễ dàng, nhưng mà người liên quan lại chẳng dễ. Đặc biệt là sau khi biết thân phận Liêm Kiến Quốc, thì thân phận nghi phạm mới chỉ biết biệt hiệu kia đủ biết cũng là loại vai vế trên tỉnh rồi.
Tình tiết vụ án thì lại rất đơn giản, vì va chạm trong kinh doanh, Liêm Tiệp tìm người quen xử lý Đơn Dũng, dẫn tới truy lùng, xô xe, nổ súng. Người tham dự loạt chuyện này thực ra ngoài Lưu Nhị Lôn và Tiền Mặc Hàm thì người khác chưa biết. Nhưng có cần phá vụ này không, phải phá vụ này không, và khi nào phá thì Triệu Gia Thành phải xin chỉ thị chi đội trưởng.