← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 242 Muôn người chỉ trích thật đáng lo. (5)

Tra đi, có sao tra nấy, đừng để liên lụy cái khác vào, chủ yếu là bắt kẻ nổ súng."

Chi đội trưởng đưa chỉ thị qua điện thoại, chuyện đã ầm ĩ tới mức này rồi, ông ta dám áp xuống không tra sao, chỉ ẩn tình trong đó làm ông ta cố kỵ, ngồi trong văn phòng suy nghĩ rất lâu, hôm nay có nhiều cuộc điện thoại gọi tới mà ông ta chưa trả lời. Điện thoại của Phàn Lão Ngũ có thể bỏ qua; điện thoại cục trưởng Trần cục chống tham nhũng tạm gác đấy, không cần cho ông ta tin mới nhất; còn có cục thuế vụ, mặc xác. Trừ nói đỡ cho mấy tên bị giam ở đồn công an Đông Minh thì còn nghe ngóng thái độ và biện pháp ứng phó với video lan truyền trên mạng.

Có điều có người không thể thông báo, là phó cục trưởng cục công an, cấp trên trực tiếp của ông ta, điện thoại thông rồi, chi đội trưởng Phùng châm chước nói:" Cục trưởng Lưu, tình huống đại khái là thế... Chuyện này tôi thấy ông chủ Lư Nhục Hương làm hơi quá, nếu nói làm quá còn có thể tha thứ, nhưng mà để lại sơ hở thì không thể tha thứ, nếu chứng cứ nhiều hơn thì phải triệu tập..."

Nói xong cúp điện thoại, dù sao cũng đã chí tình chí nghĩa rồi, phó cục Lưu quan tâm tới chuyện này, tiếp theo phải làm sao thì Phùng Quốc Ứng biết, trình độ phó cục Lưu rất cao, không đi sai được.

Ông ta suy tính rất vẹn toàn mọi mặt, chỉ có mỗi người bị hại là chưa từng xuất hiện trong đầu vị chi đội trưởng hình sự, cảnh sát nhân dân này.

.........................

"Liêm Lão, tạm thời không có tin tức gì... Chắc không phải là do hoa tiêu, nhà đó sổ sách rõ ràng, hơn vạn cân bán ra, riêng Lư Nhục Hương xảy ra sự cố, không thể chụp mũ cố ý lên người ta. Với lại tôi nghe đồn công an nói, Sử Gia Thôn là cơ sở thịt lừa thành phố, gốc rễ không ít, không nên đụng vào người ta."

"Cục trưởng cũ, ui ui, làm phiền anh tự mình gọi điện... Chuyện này ạ, đồn công an Đông Minh xử lý rồi...  Dạ, chuyện này tôi là cục trưởng không tiện ra mặt, lưu manh kết đội đánh người chăn nuôi, anh bảo tôi lên tiếng thế nào? Công khai đứng về phía lưu manh sao... Không không, tôi không có ý đó, chuyện hơi phiền, đợi lắng xuống đã, giờ khắp nơi nhìn vào..."

"Liêm Lão... Tôi đang chuẩn bị tan ca, hay là tối gặp nhau, vâng, vâng, được được, trước kia ngài đã không thích chuyện đó... Dạ, sự kiện quần thể trưa nay ấy ạ, tôi cũng không rõ lắm đâu, nghe nói bí thư Vương chuyển cho phòng khiếu nái, phòng khiếu nại đưa về khu... Xử lý thế nào tôi không rõ, có điều hình như giải quyết rồi, không sao..."

Liên tiếp mấy cuộc điện thoại, sắc mặt Liêm Kiến Quốc ngày một khó coi, Liêm Tiệp ngồi im như thóc, không ngờ một nước cờ hay lại biến thành cờ thối, càng không ngờ thoáng cái có đông người kéo tới như vậy, làm hắn sợ chạy luôn. Mà đây còn chưa phải chuyện hắn sợ nhất, len lén trao đối ánh mắt với Bạch Hoành Quân, cả hai không dám nói.

Đương nhiên là cái chuyện video trên mạng đó, Liêm Kiến Quốc gọi điện cho phó cục Lưu của cục công an, khi ông ta còn công tác ở thành phố thì phó cục Lưu mới là chi cục trưởng, từng tiếp xúc, ông ta nghĩ cái mặt mình còn đáng giá vài đồng. Không ngờ nhận điện thoại là một nữ nhân, nói Lão Lưu quên điện thoại ở nhà rồi, lát nữa gọi lại.

Tình huống này hàm ý là, đừng gọi điện tới nữa, không phải là điện thoại của người đứng đầu, đừng nói là quên ở nhà, tắt máy cũng chẳng dám. Liêm Kiến Quốc suy sụp ném điện thoại, lần đầu cảm giác bất lực, bình thường không sao, khi xảy ra sự cố ông ta mới nhận rõ khác biệt khi còn đương chức và khi lui về, già rồi, phong quang không còn nữa.

"Cha, chuyện này liệu có nghiêm trọng lắm không?" Liêm Tiệp cẩn thận hỏi cha đang đi qua đi lại trong phòng:

Liêm Kiến Quốc thở dài, chẳng còn sức để mắng con nữa:" Không sợ đối thủ dữ như sói, chỉ sợ bạn bè ngu như heo. Tiểu Bạch, không phải bác nói cháu, mấy thằng bạn của cháu, chuyện tốt thì chẳng hi vọng gì vào chúng, đến làm chuyện xấu cũng làm không thành, không biết Lão Yến và Hậu gia dạy con cái thế nào... Nói nghiêm trọng à, vừa rồi phó cục Lưu từ chối nhận điện thoại, con thấy sao?"

"Vậy là rất nghiêm trọng rồi." Liêm Tiệp phán đoán:

"Lần này con rốt cuộc cũng thông minh ra đấy, dù con cao hơn người ta mấy cấp bậc, cũng không thể ngang nhiên việt vị, dù đã việt vị rồi càng không thể để người ta nắm thóp. Mấy thằng kia không phải hại bản thân, mà đang hại cha mẹ chúng." Liêm Kiến Quốc nhìn xa hơn hai tên tiểu bối, chuyện này không che giấu dược, cha mẹ ở vị trí cao của đám kia e là bị người ta nắm thóp rồi:

"Bác Liêm, vậy giờ phải làm sao? Chuyện ngày một lớn, cháu sợ chẳng may..." Bạch Hoành Quân có chút khẩn trương, dù sao không ở tỉnh thành, không có ai đảm bảo được, thấy Liêm Kiến Quốc chẳng phản ứng, nói thêm:" Đám Hậu Tử từ sáng tới giờ không liên lạc được, cháu sợ bọn chúng bị cảnh sát bí mật bắt giữ."

"Không đâu, chuyện lớn như thế, nếu bắt đã có phát biểu công khai, tỉnh thành hẳn là ầm lên rồi." Liêm Tiệp theo kinh nghiệm phán đoán:

Liêm Tiệp hỏi:" Hay là chúng trốn đi rồi?"

"Nếu là thế xem như chúng còn chưa ngu xuẩn quá mức." Liêm Kiến Quốc đánh giá:

Phân tích một hồi, đã không ai chú ý tới chủ đề Lư Nhục Hương nữa, càng không chú ý tới, bọn họ đã bất giác thu hẹp phòng tuyến, chỉ nghĩ tới giữ mình. Bạch Hoành Quân nhớ tới bạn gái Tiểu Mễ mà Hậu Tử để lại, gọi điện mới biết em gái đó đi happy rồi, đang ở ngoài, cũng nói không liên lạc được.

Chuyện cứ thế bị gác lại tại chỗ, không thể tiến hành được gì, đến cơm tối cũng bị quên luôn rồi.

17 giờ, Lý Mân Liên được Sài Chiêm Sơn tháp tùng tới phòng khám của Đại học Y Dược Lộ Châu, phòng khám này đặt ở phía nam đường Anh Hùng, quy mô bằng bệnh viện nhỏ. Từ sảnh đi vào thấy một hàng già trẻ lớn bé đang truyền dịch, giao thời xuân hạ, thời tiết thay đổi, người cảm sốt không ít. Hai người lên tầng hai, gõ cửa một gian phòng, cửa mở ra làm Lý Mân Liên giật mình, đó là một đại hán còn cao to hung hãn hơn Sài Chiêm Sơn, mời họ vào.

Đơn Dũng nằm trên giường, mình trần quần cộc, được bác sĩ thay thuốc, bác sĩ luôn mồm khen bác sĩ quê xử lý vết thương rất tốt, rất sạch sẽ, chỉ có điều miệng vết thương lớn quá. Bác sĩ băng bó xong rồi đi, Đơn Dũng vẫn nằm, giọng rất yêu:" Anh Căn Oa, anh Đại Bưu, các anh ra ngoài đợi một chút."

Hai người biết ý ra ngoài, Sài Chiêm Sơn cũng đi theo, hắn luôn hạn chế tham dự quá sâu, chỉ còn lại Lý Mân Liên, cô đột nhiên nói đùa:" Không phải anh có chứng cuồng khoe thân chứ, cứ để lộ ra như vậy à?"

"Tôi thích mọi thứ rõ ràng phơi bày hết trước mắt." Đơn Dũng nói một câu hai ý, đứng dậy tìm quần áo mặc vào:

Lý Mân Liên không kìm được liếc nhìn cơ thể cân đối, bắp thịt rắn chắc của Đơn Dũng, không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn luyện trong phòng gym, mà như ẩn chứa sức bộc phát vô hạn bên trong. Đợi y mặc quần áo xong quyến luyến lấy ra từ túi xách một thứ:" Tin tức kênh pháp chế tỉnh định sẽ phát hôm nay, phân lượng đủ rồi chứ?"

"Tạm được." Đơn Dũng nhận lấy chiếc PDA, xem nửa đoạn phỏng vấn đồn công an xã Bắc Trại, đám cảnh sát nhà quê đắc ý lắm, nói năng hùng hồn như coi mình là siêu anh hùng vậy. Y cũng bất ngờ, thế lực sau lưng Lý Mân Liên lớn hơn y nghĩ:" Giám đốc Lý, không phải ai cũng làm được việc này, cô đã làm được thì đâu cần mượn tay tôi xô đổ Lư Nhục Hương."

"Vẫn phải cần tới anh, không có anh sinh sự, bọn họ không thể làm gì, không bột khó gột nên hồ mà. Dù sao bọn họ chỉ muốn đứng sau chỉ tay năm ngón, không muốn đứng ra ngoài tỏ rõ thái độ, đúng không?" Lý Mân Liên nói mập mờ, không để lộ người đứng sau mình rốt cuộc là ai: