Q2 - Chương 253 Như kim đâm vào thịt. (4)
"Cái gì, thật à?" Tần Quân Hổ hỏi lại lần nữa:
Sài Chiêm Sơn gật đầu.
Tần Quân Hổ như nghe thấy chuyện gì kinh khủng lắm, vẫn nghiêm mặt hỏi lại:" Cậu chắc chứ, thế này là đùa với lửa, không khéo rước họa vào thân."
"Không cách nào xác định được, vụ nổ súng có Phàn Lão Ngũ tham gia, tôi tưởng cậu ta chết rồi ... Ai ngờ đến đêm chẳng biết cậu ta làm sao mà bẫy được bọn chúng vào đồn công an xã. Hai thằng kia tới giờ vẫn mất tích, tôi sợ ..." Giọng Sài Chiêm Sơn càng lúc càng nhỏ, hàm ý thì rất rõ ràng, tất nhiên đang hoài nghi Đơn Dũng giở trò:
Căn cứ vào chuyện sau khi sự việc xảy ra, Đơn Dũng ngay lập tức có mặt ở hiện trường, vậy thì không cần đoán nữa, trừ Đơn Dũng ra thì còn ai đi kiếm chuyện với đám kia.
"Thiên tài và kẻ điên luôn chỉ cách nhau một bước chân, tên đó rốt cuộc là thằng thần kinh hay tội phạm thiên tài đây?" Tần Quân Hổ lẩm bẩm, châm chước chuyện này không thể một người làm, huống hồ là Đơn Dũng khi đó còn bị thương, chuyện phải qua tay người khác, mà đông người thì khó giữ bí mật. Chẳng may mà chuyện bại lộ thì vạn kiếp bất phục, dù là dân XHĐ chuyên nghiệp cũng phải cân nhắc, động tới con cháu quan viên không giống người bình thường.
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng bàn bạc, rời sảnh, Tần Quân Hổ ngừng nói, gọi Lý Mân Liên xách cái túi đến. Quan hệ với loại người như Lừa Trọc và Hoa Liễu rất đơn giản, khách khí vài câu đưa cho Lừa Trọc một cái túi, trong toàn là tiền, an bài nhiệm vụ:" Gom người của cậu và nhân viên cũ của kho lạnh lại."
"Vâng, được." Lừa Trọc thấy nhiều tiền như thế mắt đỏ lên:
"Ít nhất 200 người, phải nhanh, ba ngày sau tôi dùng."
"Không thành vấn đề." Hoa Liễu cũng đỏ mắt, số tiền này phải trên 10 vạn:
Lừa Trọc biểu thị trung thành:" Ông chủ Tần cứ yên tâm, nói thẳng xử thằng nào, anh em chúng sẽ lo liệu ngay"
"Cẩn thận chút, đừng để chưa làm gì thì cảnh sát đã bắt rồi." Tần Quân Hồ giao cho hai tên cả phương thức liên hệ lẫn công cụ đi lại, hai thằng lưu manh hớn hở lên xe rồi đi.
Sài Chiêm Sơn nhìn Tần Quân Hổ và Lý Mân Liên tinh thần phấn chấn, nói chuyện vui vẻ, hắn cứ có cảm giác mình không hợp với mấy người này, định kiếm cớ về thành phố thì có điện thoại, bất ngờ lại là Đơn Dũng, nhận máy cười hỏi:" Quý hóa quá, lần đầu cậu gọi điện cho tôi đấy ... Cái gì? Vay tiền à?"
Quái lạ, Sài Chiêm Sơn nghe được một việc làm hắn do dự, trong ấn tượng của hắn Đơn Dũng là người coi tiền như rác, vậy mà bây giờ chẳng những vay tiền còn muốn gặp hắn.
Nghĩ một lúc rồi nói:" Được, lát nữa tôi sẽ tới ... Hiểu rồi, chỉ có mình tôi thôi."
Cúp điện thoại rồi, Sài Chiêm Sơn nói Duy Đặc có chuyện, cáo từ mọi người, một mình lái xe tới Sử Gia Thôn.
Sự nhiệt tình và hiếu khách của Lư Viên không phải người thường có thể tiếp nhận được, Sài Chiêm Sơn vừa tới nơi thì gặp được Lôi Đại Bằng cùng Tiểu Bảo Quý đi săn về, đem về mấy con gà rừng, nhìn thấy bạn chơi gái tới, nhiệt tình giữ lại ăn uống. Lôi Đại Bằng còn mời thêm cha con nhà Tiểu Bảo Quý, bảy tám thôn dân thân quen. Gà rừng hầm, thịt lừa cả tảng, cả một đám người nhiệt tình chuốc Sài Chiêm Sơn không kịp nói chuyện với Đơn Dũng.
Giám đốc Sài cao lớn là thế mà bị Say Ngất Lừa làm say tới khiêng về giường.
Hẹn buổi tối, đến sáng hôm sau mới có thể ngồi nói chuyện một lúc, sau đó có thôn dân tới tìm Đơn Dũng, Sài Chiêm Sơn mượn cớ cáo từ luôn, tiện thể suy ngẫm chuyện Đơn Dũng nói.
Đúng là vay tiền, nhưng không phải là Đơn Dũng thiếu tiền mà là xúi Sài Chiêm Sơn đi vay tiền, vay rất nhiều tiền.
Nghĩ tới chuyện đó, Sài Chiêm Sơn nghiền ngẫm không ra Đơn Dũng bày nhiều trò như vậy là nhắm vào hướng nào, nghe đối tượng bảo hắn đi vay tiền, sợ Sài Chiêm Sơn cũng phải châm chước, có vay được hay không, có dám vay hay không đều là vấn đề.
Đối phương là Phàn Ngũ Nghĩa.
Rẽ lên đường cấp hai, Sài Chiêm Sơn dừng xe, suy nghĩ tính khả thi điều mà Đơn Dũng nói, ý của Đơn Dũng nói là để hắn ra mặt vay tiền, mà khả năng là sẽ ăn bẩn số tiền này. Đương nhiên ăn không được thì chịu rồi, phải ngoan ngoãn trả lại cả vốn lẫn lãi. Trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé này, đạo nghĩa, đồng tình, thương xót là thứ không tồn tại, Sài Chiêm Sơn không phải không dám, mà là đang cân nhắc khả năng và hậu quả.
Thằng nhãi này xem ra muốn ra tay với Phàn Ngũ Nghĩa rồi, đúng là gan bằng trời mà, nhưng mà mình vay tiền thì tạo thành ảnh hưởng gì với ông ta chứ? Còn dặn mình cố gắng đừng ký vào cái gì, không hiểu y định chơi ra sao? Tố cáo cho vay nặng lãi à? Làm gì có chuyện đó chứ!
Sài Chiêm Sơn hồ nghi tự lẩm bẩm, Đơn Dũng làm việc thì người ta chỉ thấy kết quả mà không tưởng tượng ra được quá trình, mà hắn nhìn quá trình cũng không biết kết quả. Nếu ra tay với Phàn Ngũ Nghĩa, khả năng cao nhất là sẽ nhắm vào cho vay nặng lãi, nhưng dân gian cho vay đã dần đi vào hướng hợp pháp hóa rồi, dù tra cũng chẳng đi tới đâu. Khẳng định không phải thế, Đơn Dũng làm việc là sẽ không có cái kiểu gãi ngứa đâu, Phàm Ngũ Nghĩa cho người truy sát y, đoán chừng y ra tay là hạ sát thủ ngay.
Liệu có thích hợp không? Chẳng may ...
Sài Chiêm Sơn hồ nghi lên đường, hắn đang nghĩ, việc này hắn không dám không giúp, giúp được mà không giúp thì không ra sao cả, cùng lắm là lỗ ít lợi tức thôi, tối đa là mấy chục vạn. Đơn Dũng đã nói, nếu chuyện không thành thì số lợi tức đó y sẽ trả. Nếu y đã nói thế thì tức là đã nắm chắc phần thắng trong tay, Sài Chiêm Sơn không đoán ra, bài tẩy của Đơn Dũng là gì.
Xe đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã vào thành phố, Sài Chiêm Sơn gọi điện cho lái xe, bảo lái chiếc hummer tới. Về nhà tắm rửa nghỉ ngơi một lúc, khi đi ra thì lái xe đã đợi sẵn, phàm là khi đi làm việc thì luôn cần khí thế, Sài Chiêm Sơn lên hummer, giao chiếc Nissan hay lái cho lái xe, tự mình lái xe tới hội sở thương vụ Đường Hối.
Chỉ là một việc nhỏ thôi, Sài Chiêm Sơn thấy nên giúp, cùng lắm là chịu ít lợi tức, coi như bỏ tiền ra mua tình nghĩa. Giờ hắn đã biết chỗ dựa của Đơn Dũng ở đâu, y có một đám huynh đệ gọi là tới, với sự hung hãn của thôn dân, chuyện y không làm được không nhiều. Tiềm lực này đáng đầu tư lắm.
Hội sở rất yên tĩnh, ấn còi hai lần, trông cửa nhìn xe không dám ngăn, mở cửa tự động, đứng bên tươi cười đó. Hỏi ra là hẹn hội trưởng Phàn, lại biết là giám đốc Sài, không bao lâu kíp trưởng của hội trưởng tới. Trong lúc chờ đợi ở phòng khách, có trà thơm để uống, có mỹ nữ tiếp đãi, ra sức lấy lòng giám đốc Sài.
Đừng mừng vội, đối với người đem chuyện làm ăn tới tận cửa, bọn họ đều có thái độ như thế, sự phục vụ đó không phải là hưởng thụ, mà làm người ta đau khổ. Ít nhất Sài Chiêm Sơn có thể kể ra n nhà bán nhà bàn cửa đền tiền, lỗ tới khuynh gia bại sản, ai cũng biết vay nặng lãi là uống thuốc độc giải khát, nhưng mà ngân hàng điều kiện nghiêm ngặt, thẩm hạch khó khăn không phải muốn vay lúc nào là vay lúc ấy.
Sài Chiêm Sơn đang tính toán xem vay bao nhiêu, lấy cớ gì mới thích hợp, đám người này tinh lắm, chớ để lộ bất kỳ sơ hở nào.
Người tới rồi, Sài Chiêm Sơn đứng dậy đó, khi bắt tay Phàn Ngũ Nghĩa tướng mạo chẳng a làm sao con trêu hắn:" Giám đốc Sài, tôi đang nói sao tối qua mí mắt cứ giật suốt, xem ra quý nhân hẳn là anh rồi, ngòi đi ngồi đi."
Sài Chiêm Sơn cười khổ làm thêm cái mặt nhăn nhó:" Chắc chắn không phải tôi đâu, tôi chỉ là một kẻ xui xẻo thôi."
"Thôi đi, giám đốc Sài mà xui xẻo thì người khác còn sống thế nào được nữa ... Có chuyện gì thế, tôi sẽ dốc lòng tương trợ." Phàn Ngũ Nghĩa nhìn cái là ra người tới vay tiền, nếu không sao khó xử thế, chỉ có hai loại người tới đây thôi, thiếu tiền không biết kiếm từ đâu và thừa tiền không biết xử lý thế nào. Sài Chiêm Sơn rõ ràng không thuộc loại đằng sau.
"Tìm hội trưởng anh thì còn chuyện gì được nữa chứ? Vay tiền thôi." Sài Chiêm Sơn cười gượng gạo: