Q2 - Chương 252 Như kim đâm vào thịt. (3)
Đúng 17 giờ, ngõ Tiểu Doanh đường Tân Doanh, Mễ Man Thương tới thùng rác số 27, thấy có người nhặt ve chai, ông ta sợ có chuyện ngoài dự liệu chạy tới chửi mắng đuổi nhặt ve chai đi. Sau đó nhân vật cấp ông chủ này không sợ bẩn, tự mình cho tay vào thùng rác, thùng rác không nhiều đồ, vỏ hoa quả, vỏ đồ uống, cơm thừa. Lão Mễ mò tới đáy thấy cái hộp giấy, chắc là thứ này rồi, lấy vội bỏ chạy về chiếc xe thương vụ đắt tiền, trong ánh mắt kinh ngạc của nhặt ve chai thập thò gần đó.
Di Tuyên đã tỉnh, vừa nhìn thấy cái hộp, thiếu chút nữa sợ ngất xỉu luôn, may mà ở trong xe có người đỡ. Bạch Hoành Quân trấn an:" Dì Tuyên, dì xem phim kinh dị nhiều quá rồi đấy, đừng tự dọa bản thân như thế."
"Mau mở ra, mau mau lên." Mẹ Lão Ngoại giục, may là còn trấn định được, rất sợ mở ra cái thấy ngón tay gì gì đó:
Mễ Mãn Thương mở cái hộp quấn đầy băng dính, rất chậm, thực ra ông ta cũng lo lắm, mấy thằng nhãi ranh Hậu gia, Điền gia, Yến gia xưa nay luôn chơi quá tay, thời đi học đánh nhau với người ta, đánh người ta tàn tật, rốt cuộc nhà kia còn phải chuyển trường, không dám cả nhận bồi thường. Có câu kẻ ác sẽ có kẻ ác trị, ông ta cũng sợ trong cái hộp này là một phần nào đó trên người mấy thằng nhãi kia.
Mở ra rồi, Mễ Mãn Thương nhắm tịt mắt đổ xuống, không thấy ai kêu la mới mở mắt nhìn. May quá, là cái ví tiền với đống đồ vật nhỏ.
Dì Tuyên nhìn một cái là nước mắt nước mũi lại chảy ròng ròng, nhìn CMT, còn có đồng hồ đeo tay, đếm từng thứ, nói đây là đồ của con tôi, do cha nó tặng, Hoành Quân, liệu chúng nó có hại con bà rồi không... Bên cạnh cũng có một bà mẹ thấy vật nhớ người, khóc rống lên.
"Đi mau, đi mau..." Bạch Hoành Quân thúc giục lái xe, giữa đường giữa phố thế này làm trò cười à:
Chiếc xe thương vụ chở đoàn người về khách sạn, chờ hai bà mẹ tâm tình bình ổn một chút, Bạch Hoành Quân phân tích, chắc chắn là người không sao cả, đối phương gửi đồ tới là chứng minh người đang ở trong tay bọn chúng. Nếu thế thì vấn đề chẳng qua chỉ là tiền mà thôi, mấy nhà ngồi đây có ai thiếu thứ đó chắc?
"Hay là báo cảnh sát." Nơi này lạ nước lạ cái, Mễ Mãn Thương sợ không ứng phó được:
"Tạm thời không thể, chẳng may chúng biết, không xuất hiện nữa thì chúng ta đi đâu mà tìm." Bạch Hoành Quân cản:
"Đúng, đúng, không được báo cảnh sát, chúng là kẻ xấu đấy." Dì Tuyên cũng lau nước mắt nói:
"Vậy phải làm sao?" Mẹ Lão Ngoại không có chủ ý gì cả:
"Đợi." Bạch Hoành Quân thông minh, biết đối phương còn liên lạc:
Bây giờ quyền chủ động không nằm trong tay người ta, chỉ có thể nghe người ta bố trí thôi. Trên đường về khách sạn quốc tế Đông Minh, vẫn điện thoại không dứt, người trong nhà ở tỉnh thành sốt ruột đợi tin, chứng tỏ các mối quan hệ thượng tầng đã bất lực. Giờ cọng có cứu mạng xuất hiện trong thùng rác là thứ duy nhất để trông vào.
Xe vừa tới khách sạn, di động liên hệ trong tay dì Tuyên đã reo, thấy là số máy kia, bà ta run tay thiếu chút nữa cầm điện thoại không vững. Giờ xác nhận rồi, lòng càng thêm sợ hãi, khẩn trương đặt bên tai, nghe một câu rồi cúp máy, mặt co giật nói với xung quanh:" Hắn nói, cho một ngày, chuẩn bị 1000 vạn, không thì đi nhặt xác."
Gặp phải bọn bắt cóc chuyên nghiệp rồi sao? Ý nghĩ đầu tiên của Bạch Hoành Quân là như thế, nhưng chẳng có manh mối nào mà đoán, bọn chúng biết thân phận hai người kia, hay là bắt được tra khảo mà ra? Hay chính là kẻ thù tàn độc mà bọn họ không may chọc phải kia.
Hắn còn chưa kịp nghĩ thông thì hai bà mẹ đã cuống lên.
"Này, Lão Yến mau chuẩn bị tiền đi."
" A lô, Lão Hậu, là bọn bắt cóc, chúng đòi 1000 vạn tiền chuộc... Cái gì? Báo cánh sát à, đồ chết đâm chết chém, đó là con trai ông ấy, chẳng may có sơ xảy gì thì làm sao hả?"
Xem ra tiền không phải là vấn đề, trong khoảng thời gian đi từ cổng khách sạn lên phòng đã an bài thỏa đáng rồi. Nhưng vấn đề là, tiền có đổi lại được con trai không thì vẫn là dấu hỏi chấm. Hai bà mẹ chỉ biết khóc, thân thích an ủi, lại một màn thảo luận lải nhải không có kết quả. Bạch Hoành Quân cũng chẳng có kinh nghiệm gì, muốn tìm Phàn Ngũ Nghĩa thương lượng, nhưng thân phận Lão Phàn không thể xuất hiện ở trường hợp này. Vì thế đành liên hệ với cha con Liêm gia, đem tình hình nói cho bọn họ, đã phát triển tới mức bắt cóc đòi tiền thì không phải thứ mấy thằng hoàn khố chỉ biết chơi gái đua xe lo liệu được.
Động tĩnh của vụ tìm người này thực sự không phải nhỏ, cả hội sở Di Long Loan sóng yên biển lặng cũng biết. Ví như lúc này Tần Quân Hổ đang ngồi ở ban công uống trà tán gẫu cầm một tờ rơi, cười như thể gặp chuyện gì vui lắm.
"Hai người này đúng là con của chủ nhiệm Yến và sở trưởng Hậu sao?" Một nam tử trắng trẻo, cao ráo tuổi chừng ba mấy hỏi:
" Đúng thế, sắp thành trò cười rồi, nghe nói con trai của sở trưởng Điền ở Lộ Châu bị người dân đánh cho gần chết, lại còn thêm hai đứa mất tích, không rõ sống chết thế nào. Tôi thấy cảnh sát Lộ Châu sắp huy động toàn bộ lực lượng đi tìm người rồi." Tần Quân Hổ nói với giọng khinh bỉ:
Vừa đúng lúc này thì Lý Mân Liên đi vào, đặt laptop lên bàn, thuận tay ôm lấy vai nam tử kia từ đằng sau, hết sức thân mật. Sài Chiêm Sơn đi theo cười, hai anh em này tình cảm rất tốt, ai không biết còn tưởng là đôi tình lữ. Song Tần Quân Hổ và Lý Bằng Vũ cùng lúc xuất hiện, xem ra đã tới lúc quyết định rồi.
Đặt trên bàn vẫn là video đang không ngừng tăng sức nóng trên mạng, hình ảnh hai nghi phạm nổ súng cười đùa, được lồng vào rất nhiều hình ảnh là lời nói, vừa có thật vừa có bôi bẩn, lẫn lộn thế này ai phân biệt được. Thêm vào phát biểu công khai của công an, thế là trên mạng chửi bới dồn dập, chửi con cái là quan viên không bằng chó lợn. Cả đám cư dân mạng thừa thời gian, không thiếu tinh thần hóng chuyện đang sục sôi truy lùng thân phận những kẻ nổ súng kia, đòi cha mẹ những kẻ đó ra mặt chịu trách nhiệm. Nhất là cho tới giờ tin tức về nạn nhân rất mập mờ, từ ĐTH tới cảnh sát đều không nhắc tới, trên mạng đồng loạt đoán rằng nạn nhân đã chết, chửi lại càng dữ.
"Chuyện này có khi khiến cho lãnh đạo phải ra mặt công khai xin lỗi ấy chứ." Lý Bằng Vũ bình luận:
Khổng Tường Trung chửi:" Xin lỗi có tác dụng chó gì, đám súc sinh kia lôi ra pháp trường bắn luôn cũng không oan."
"Không cần, nếu như sinh mạng chính trị hoặc sĩ đồ chấm dứt ở đây thì còn khó chịu hơn cái chết." Lý Bằng Vũ có cái nhìn khác:
Điều này hợp ý Tần Quân Hổ:" Tăng thêm lực độ đi, đưa ra những chuyện xấu trước kia chúng làm, mọi người hứng thú với cuộc sống xa hoa thối nát của đám quan phú nhị đại lắm. Bọn chúng càng đau khổ, Liêm Kiến Quốc càng gian nan, tới lúc ông ta không ứng phó nổi nữa thì chúng ta ra tay."
"Được, đảm bảo các vị hài lòng." Lý Mân Liên nói đùa một câu rồi vui vẻ mà đi, tươi tắn như đóa hoa, xinh đẹp như cánh bướm:
Tần Quân Hổ khẽ nói với Lý Bằng Vũ:" Cám ơn anh em cậu, nếu không tôi có khi phải chạy ra nước ngoài thật rồi."
"Anh khách khí làm gì, nếu không có anh e rằng đời này tôi không có cơ hội ngóc đầu lên ấy chứ." Lý Bằng Vũ khiêm tốn nói:
Tần Quân Hổ lại chắp tay cám ơn Sài Chiêm Sơn, lại nghe báo là có người tới tìm, ông ta nhìn xuống dưới, thì ra là hai anh em Lừa Trọc và Hoa Liễu trước giờ luôn làm tay đấm của ông ta, định đứng dậy đi xuống, Sài Chiêu Sơn cũng đi theo. Vừa ra ngoài, Tần Quân Hổ biết hắn có chuyện, hỏi vấn đề gì, thế là Sài chiêm Sơn ghé tai thì thầm vài câu.