← Quay lại trang sách

Q2 - Chương 255 Bàn tay ai phúc vũ phiên vân? (1)

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, đối với Hậu gia, Yến gia có người thân chưa rõ tung tích, mọi người gần như cả đêm không chợp mắt. Tiền thì dễ gom, ngay tối hôm qua đã đủ tiền rồi, giờ còn lại chỉ là đợi cái điện thoại trên bàn reo, đợi số quen thuộc kia lần nữa gọi tới.

Một ngay trôi qua rồi, dì Tuyên của Hậu gia, dì Trần của Yến gia tay nắm tay nói chuyện, lúc thì lại cùng nhau khóc, hồi ức lại chuyện con trai từ nhỏ tới lớn, hối hận vì không dạy bảo được con cái, nếu không làm sao lại ra nông nỗi này. Dì Trần thì đang hối hận, làm sao lại không học người ta sớm đưa con ra nước ngoài, ở nước ngoài đã không xảy ra chuyện này.

Bạch Hoành Quân ngồi ở bên nghe mà thầm bĩu môi, bằng vào tính của mấy tên kia, ra nước ngoài cảnh sát người ta tóm thì thời tám hoánh, nếu mà sang Mỹ, e là ăn vài phát đạn rồi, may mà ở trong nước mới sống tới giờ đấy.

Có điều mấy lời này hắn nào dám nói ra, trừ an ủi thì bị mắng chửi, bốn người đi cùng nhau, chỉ mình hắn không sao, đương nhiên mũi mâu chỉ vào hắn rồi. À, còn hai người nữa, Liêm Tiệp và Liêm Kiến Quốc mới sáng sớm đã chạy tới nghe chửi rồi. Sau khi biết tình huống đại khái, Lão Liêm kiến nghị báo cảnh sát, bị dì Tuyên chửi cho nhục luôn, không phải con ông ông không biết sót. À, mà chính vì thằng con ông mới xảy ra chuyện hôm nay. Thế là Lão Liêm trí kế đa đoan im ngay không dám quyết hộ người ta, trong lòng Tiểu Liêm lo thon thót, chẳng may người ta lấy tiền không thả người, hoặc giết con tin, chẳng phải vẫn báo cảnh sát à?

Đúng, chẳng may chuyển phát triển tới mức đó, lòng Liêm Tiệp nổi lên ý nghĩ độc ác, tốt nhất là do Đơn Dũng làm, mong y mất lý trí giết quách hai thằng kia, như thế hai nhà kia không chịu bỏ qua.

Chỉ có điều giờ thì ném chuột sợ vỡ đồ, chẳng ai dám hành động tùy tiện. Thậm chí Liêm Kiến Quốc biết khả năng là thằng Đơn Dũng kia rất cao, ông ta cũng không dám lỗ mãng, ông ta lo chẳng may hai nhà kia vì nỗi đau mất con mà trút giận lên nhà họ thì không phải chuyện đùa. Vốn khi đương chức còn chẳng cùng cấp bậc với người ta, huống hồ giờ lùi về tuyến hai rồi, chẳng qua chỉ đi dọa bọn nhà quê Lộ Châu thôi.

Còn về phần Mễ Mãn Thương là người ngoài cuộc trừ an ủi hai bà vợ của lãnh đạo thì còn mắng con gái không ra gì, Tiểu Mễ rất ân cần, gánh trách nhiệm cơm bưng nước rót cho đoàn người thân mấy nhà. Có điều hiệu quả không tốt, ai cũng coi cô là kẻ gây chuyện, làm cô chỉ biết trốn vào góc tường cách cửa không xa, tủi thân rơi nước mắt.

Cha ruột của con hai người mất tích thì hẳn là sẽ không xuất hiện rồi, ít nhất Mễ Mãn Thương biết chủ nhiệm Yến vì chuyện của con trai mà hai ngày không đi làm, ở nhà chỉ huy. Vụ nổ súng tiết lộ trên mạng chĩa thẳng vào ba vị lãnh đạo, nghe đầu sở trưởng Điền định ý độ học vị lãnh đạo nào đó lên ĐTH tỉnh công khai xin lỗi, sinh con không dạy được là lỗi của cha. Nhưng mà tới giờ chưa thấy, chẳng biết có biến cố gì hay không, chỉ biết Điền Hồng Khôi dính án là cái chắc. Liên quan tới hai người mất tích, cảnh sát Lộ Châu đã có cách nói rõ ràng: Đang toàn lực truy bắt.

Con người khi gặp biến cố thường hạ thấp yêu cầu của bản thân, vì như hai nhà bây giờ, bắt hay không bắt không còn quan trọng nữa, quan trọng là tìm thấy người, còn cái tin bắt cóc tống tiền thì không ai dám báo cảnh sát.

"Chị dâu... Uống cốc nước, chị Trần, chị cũng uống chút đi, đừng nóng ruột, thế nào cũng có cách mà." Công tác phục vụ Mễ Mãn Thương rất chu đáo, đổi nước nóng cho hai bà mẹ:

Hai bà mẹ lúc này mắt đầy tơ máu, do thức đêm mà ra, đã tới mép bờ sụp đổ rồi, dì Tuyền thất thần hỏi:" Mấy giờ rồi?"

"Bốn giờ hai lăm, sắp tới giờ giao hẹn rồi." Mễ Mãn Thương xem đồng hồ nói, ngay đúng lúc này cái di động trên bàn reo, ông ta vội xem một cái, run tay đưa cho dì Tuyên:

Dì Tuyên nắm rất chặt, là một cái tin nhắn, xem tiếp có tên tài khoản, xem tới đó thì điện thoại gọi tới, ấn nút nghe, tức thì có giọng nam trầm hỏi:" Xem tin nhắn tài khoản chưa?"

"Xem rồi, xem rồi ạ."

"Vậy chuẩn bị tiền chưa?"

"Rồi, xong hết rồi."

"Không còn nhiều thời gian, trước khi ngân hàng đóng cửa gửi tiền vào tài khoản, đừng giở trò, tôi không chuyển tiền đi được, bà không thấy người đâu."

"Vâng... Vâng, tôi sẽ làm... Tôi, tôi có thể nghe tiếng con tôi được không?"

"Không...."

"Vậy làm sao tôi có thể tin ông sẽ thả người."

"Tùy bà, bà có thể không tin, tôi không thấy tiền thì bà nhất định sẽ thấy thông báo nhặt xác."

Điện thoại cúp luôn, tiếng khóc vang dội, dì Tuyên gần như điên cuồng, bất kể thân sơ hét lên:" Mau, mau, mau đi gửi tiền... Bọn chúng muốn giết Vọng Kinh."

Cả đám gần như mất lý trí, may mà Mễ Mãn Thương còn tỉnh táo, cầm di động, gọi người, xách va ly tiền đi gửi vào tài khoản. Xem ra mình lạc hậu rồi, hiện giờ bọn bắt cóc dùng kỹ thuật cao chuyển tiền qua mạng, không nhận tiền mặt nữa.

Cuộc điện thoại như bùa đòi mạng, thúc người cả phòng đi, chỉ còn lại hai cha con Liêm gia ở cuối phòng nhìn vở kịch, mơ hồ cảm giác không đúng, nhưng là người ngoài cuộc, không dám nói vào. Khi Liêm Kiến Quốc đứng dậy lườm con trai một cái, Liêm Tiệp run run đứng dậy theo, chuyện phát triển đã vượt quá xa suy n ghĩ ban đầu, giờ chuyện bản thân không để ý được nữa.

Liêm Kiến Quốc lo lắng nói nhỏ:" Nếu đúng là Đơn Dũng làm thì con tránh đi một chút. Con chó này cùng đường cắn bậy rồi, đừng để nó bắt cả con. Điêu dân... Đúng là thứ điêu dân không biết sâu cạn, tiền này dễ kiếm được sao?"

"Cha, nếu đúng là y, con lại thấy đây là chuyện tốt." Liêm Tiệp nói còn nhỏ hơn:

"Ý con là gì?" Liêm Kiến Quốc chưa theo kịp lối suy nghĩ của con trai:

"Bây giờ chưa thấy người, hai nhà kia bó chân bó tay, nếu lấy được tiền thả người, hai nhà kia sao chịu bỏ qua, tống tiền 1000 vạn, dù trong phạm vi toàn quốc, đây cũng là đại án, sẽ tra tận gốc." Liêm Tiệp giọng khó che giấu vui mừng:

Liêm Kiến Quốc khởi động cái đầu chống tham nhũng nhiều năm:" Đúng vậy, bất kể là ai làm thì cũng đi vào đường cùng rồi, nếu lấy tiền không thả người, hai nhà kia cũng báo cảnh sát, tra cho ra. Lấy tiền thả người, vẫn không có kết quả tốt... Ha ha ha, thời buổi này những kẻ muốn tiền không muốn mạng ngày càng nhiều. Nhưng cũng đâu chắc gì là y."

"Con thấy còn ai vào đây nữa, buổi chiều nổ súng, tối xảy ra chuyện, lại đi đòn 1000 vạn, đâu ra bọn bắt cóc có tin tức chuẩn thế?" Liên Tiệp tin chín phần.

Nói thế cũng phải, Liêm Kiến Quốc gật gù, có điều cũng không đúng, hết thảy phải xem chứng cứ, xem ra dù có kết quả cũng sẽ là thời gian dài. Hai cha con ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, lúc này mới có tâm tư nghĩ chuyện nhà mình, hai ngày qua cứ bị xoay vòng vòng, nhiều chuyện phải làm từ đầu, vốn Liêm Kiến Quốc tới đây để huy động mối quan hệ cho đối phương bài học, ai ngờ kết quả là mình bị ngáng chân.

Đang nói chuyện thì di động trong túi reo, Lão Liêm nhìn số của cục trưởng Trần, cục công an thì mỉm cười nhận máy, lên tiếng trước:" Cục trưởng Trần, tôi đây, có phải hai người tôi nhờ anh nghe ngóng có tin rồi không?.... Ồ, vẫn chưa có tin à.... À... À, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại xong nụ cười cũng thu lại, chắp tay sau lưng mà đi, Liêm Tiệp theo bước chân cha mình hỏi chuyện gì, Lão Liêm bực tức:" Đúng là xúi quẩy, Phương Vạn Long bị bên kinh tế triệu tập rồi... Nói chuyện kho lạnh và thịt đông, có người tố cáo ông ta."

"Hả?" Liêm Tiệp hoảng sợ, hắn biết một chút chuyện đó, trong 5 cổ đông thì có tới ba người tham dự vào, lúc này xảy ra chuyện sẽ ảnh hưởng tới Lư Nhục Hương, đúng là nhà dột gặp mưa rào.

Hai cha con vội vàng tới thẳng công ty kinh doanh thịt lừa Thế Long.